Cung Thiếu Vũ cười hi hi với cánh cửa, dẫn dắt nói: -Chân Hy, chữ “cút*” này của em nghĩa rộng mà sâu sắc, “cút” phải hình tròn mới “cút” được, người xưa nói nam nữ đều là nửa vòng tròn, tìm thấy một nửa chính xác mới có thể kết hợp lại thành hình tròn hoàn hảo, em chính là nửa hình tròn kia của anh, em không ra sao anh “cút” được? Ngoan, mau ra đây. (*滚: vừa có nghĩa là cút, vừa có nghĩa là lăn. Ý Cung Thiếu Vũ là đang chơi chữ biến nghĩa cút của Thôi Chân Hy thành nghĩa lăn để nói) Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Cung Thiếu Vũ nói vậy, cười chảy nước mắt, Trần Nghiên Nghiên sợ trôi lớp trang điểm, cứ nhịn không lấy tay lau, rút một tờ giấy chầm chậm chấm lên khóe mắt. Tô Vũ Đồng nhìn Thôi Chân Hy nói: -Thiếu Vũ đang chơi chiêu với cậu đó, có muốn “cút” cùng anh ấy không? Thôi Chân Hy sớm đã không nhịn được, ôm bụng cười, mắng vào cửa: -Cung Thiếu Vũ anh còn nói nhảm với bà đây nữa, có tin bà đây lột da anh không? Da mặt người khác đầu làm từ thịt, da mặt anh chắc chắn là thép không gỉ. Cung Thiếu Vũ nghe thấy tiếng cười của cô, trái tim giống như được tiêm một liều mật ngọt vậy, dùng ngón tay gõ cửa theo nhịp, hát lên: -Đến đây, niềm vui ơi, dù sao cũng có rất nhiều thời gian, đến đây, cùng chìm đắm, dù sao cũng tràn đầy ham muốn.... -Phì, ha ha ha! Mọi người đều dựa vào tường cười, bọn họ biết Cung Thiếu Vũ trừ tỏ tình với Chân Hy ra, anh còn muốn ép các cô ra, cho nên mới mặc anh quậy. Dù sao hôm nay là ngày vui, thì phải trêu đùa. Không đùa sao náo nhiệt được? Thôi Chân Hy quả thực không kiềm được nữa: -Chết tiệt, ai có gạch cho mình một viên! Tên ngẫn này thật trơ trẽn! Tô Vũ Đồng cười tươi như hoa kéo cô: -Bình tĩnh bình tĩnh, Thiếu Vũ làm như vậy, chính là muốn ép cậu mở cửa đó! Lời nhắc này của cô khiến Thôi Chân Hy tỉnh táo lại: -Đúng rồi, mình không thể trúng chiêu của anh ta được! Nói rồi, cô chống nạnh nói vào cửa: -Cung Thiếu Vũ tôi không mắc lừa anh đâu, muốn làm bọn tôi mở cửa, các anh phải lấy thành ý ra. Nghe thấy lời này của Thôi Chân Hy, Cung Thiếu Vũ quay đầu nhìn mọi người nhún vai nói:
-Tôi cố hết sức rồi, không lừa mở được. Cung Thiếu Dương cười nói với anh: -Không sao. Ngày vui như hôm nay, tùy ý chơi đùa, anh sẽ không bực bội gì. Tiếp đến mọi người đều tự thể hiện khả năng của mình, vẫn không thể kêu mở cửa được. -Anh, hay là chúng ta nhét lì xì mở cửa đi? Cung Thiếu Vũ lại đề nghị lần nữa. Cung Thiếu Dương gật đầu, sau đó lấy lì xì ra, đi tới, gõ cửa: -Chân Hy, Vũ Đồng, hôm nay các cô vất vả rồi, tôi đã chuẩn bị lì xì dày cho các cô rồi. Thôi Chân Hy nghe vậy, cười nói: -Cảm ơn chú rể Cung, anh nhét lì xì vào đi! Nói rồi, liền mở một khe cửa nhỏ ra. Cô không hề mong lì xì của anh, mà là thấy anh bị làm khó bao lâu như vậy cũng không tức giận, nhẫn nạn tốt như vậy, cảm thấy có thể mở khe cửa này, để anh nhìn thấy cô dâu. Cung Thiếu Dương nhìn thấy cửa mở ra một khe nhỏ, cười nhét lì xì vào. Lúc này Mộ Diệc Thần im lặng nửa ngày mới đột nhiên mở miệng: -Cướp dâu! Người bên ngoài đều coi anh là thủ lĩnh, ngoài Tiểu Dương còn có một đám vệ sĩ, nghe thấy câu này của anh, lập tức tất cả xông tới, Thôi Chân Hy vừa nhận được lì xì, cửa liền bị công phá. Cô vội vã gọi Tô Vũ Đồng: -Vũ Đồng, bọn họ chơi bẩn, mau ngăn bọn họ lại! Tuyệt đối đừng để bọn họ cướp Chân Hy đi. Cô còn chưa kịp giấu giày của Nghiên Nghiên đi nữa. Tô Vũ Đồng vừa định nói được, Mộ Diệc Thần liền tới trước mặt cô, không chịu thua ôm lấy cô. Cái ôm quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, đây rõ ràng chính là cảm giác trong cầu thang hành lang đêm đó, cơ thể cô phút chốc cứng đờ, trái tim không có quy tắc đột nhiên loạn nhịp. Mộ Diệc Thần không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng không mang chút biểu cảm, cái ôm ngang ngược như vậy, khóa chặt lấy cô. Cung Thiếu Vũ thấy Mộ Diệc Thần ôm lấy Tô Vũ Đồng, anh cũng ôm Thôi Chân Hy, sau đó dáng vẻ hiên ngang, nói với Cung Thiếu Dương: -Anh, em và Diệc Thần đã khống chế được phù dâu rồi, anh mau cướp chị dâu đi! Lời này của anh nói giống như đang đánh nhau vậy, anh và Mộ Diệc Thần giống đưa đang cắt đuôi, khiến Thôi Chân Hy vô cùng bất mãn, liền cấu mạnh vào cánh tay anh.
Anh gào khóc thảm thiết kêu lên: -A! Chân Hy em thực sự quá nhiệt tình rồi, cách thể hiện tình yêu của em cũng thật là thô bạo, nhưng anh rất thích! Mang tình yêu của em đến mãnh liệt hơn chút đi! -Cung Thiếu Vũ! Thôi Chân Hy quả thực không nhịn nổi nữa, hai tay liền nhéo tai anh. Thấy vậy, mọi người cười ồ lên, Cung Thiếu Dường cười đưa hoa trong tay vào tay Trần Nghiên Nghiên, sau đó bế như bế một nàng công chúa, bế xuống tầng. Cung Thiếu Vũ thấy anh bế chị dâu đi, lập tức cũng vác Thôi Chân Hy lên đi theo, mặc kệ Thôi Chân Hy phản kháng thế nào, anh cũng không thả cô xuống, cứ vác như vậy. Trong phòng chỉ còn lại Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần, Tiểu Dương vô cùng có mắt nhìn nhanh chóng dẫn vệ sĩ rời đi. Sự nháo nhác bên ngoài xa dần, Tô Vũ Đồng ngước mắt thấp thỏm nhìn Mộ Diệc Thần, lại phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình. Đôi mắt anh đen láy thâm sâu, giống như nhìn vào một cái động tối đen không đáy, trái tim cô lập tức trở nên căng thẳng, lời nói trên đầu môi cũng không biết nên nói thế nào. Mộ Diệc Thần thấy dáng vẻ tay chân lóng ngóng của cô, liền bế cô lên, bước lớn ra ngoài. Cánh tay rắn rỏi khỏe khoắn của anh gánh vác sức nặng của cô như vậy, đôi môi mím lại, không nói một câu, cứ đi về phía trước. Anh không nói chuyện, Tô Vũ Đồng cũng không dám nói, dựa vào lòng anh như vậy, nhìn anh mãi. Từ sau khi cô nhớ lại tất cả sự thật, trong lòng liền hy vọng gặp được anh, muốn nói hết tất cả với anh. Trước đây không biết anh là ai, bởi vì sự tồn tại của kẻ giả mạo Châu Lệ Đồng, trong lòng cô luôn đẩy anh ra, oán hận anh sáng nắng chiều mưa, không vạch rõ tình cảm của mình, nhưng bây giờ thấy anh quả thực là một tâm trạng khác. Anh không quên lời hứa của bọn họ lúc nhỏ, anh về nước để tìm cô nhưng lại bị Châu Lệ Đồng lừa gạt, giữa bọn họ còn xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm như vậy. Lucas anh có biết anh mới là Đồng Đồng không? Nếu em nói với anh, anh sẽ tin chứ? Sẽ tin chứ? Mộ Diệc Thần thấy ánh mắt long lanh của Tô Vũ Đồng, trong lòng có một loại cảm giác không nói thành lời, ánh mắt nâu trở nên càng tăm tối sâu thẳm, cánh tay bế cô bất giác chặt hơn. Tô Vũ Đồng cảm nhận được lực của anh mạnh hơn, tưởng anh không thích mình nhìn như vậy, lập tức thu ánh mắt về. Hai người suốt chặng đường không nói gì. Khi Mộ Diệc Thần bế Tô Vũ Đồng xuống tầng, Tô Vũ Đồng thấy một cảnh tượng đời này khó quên. Xe hoa của Trần Nghiên Nghiên chết máy, đổi xe hoa vừa sợ làm lỡ thời gian còn sợ không may mắn, vậy nên Mộ Diệc Thần làm một chiếc xe kéo mới, trực tiếp đặt trước xe hoa, xung quanh xe kéo đều đặt đầy hoa hồng, còn buộc rất nhiều bóng bay hình trái tim màu đỏ, nhìn giống như một chiếc xe cưới cực lớn, thu hút lạ thường. Mộ Diệc Thần thấy cô mắt đầy kinh ngạc, liền biết cô rất hài lòng với tác phẩm của mình, chưa dừng lại, liền bế cô lên xe của mình. Hôm nay anh đặt biệt bảo Diêm Tịnh đi động vào việc kinh doanh dầu mỏ của Cố Triều Tịch, cho nên đám cưới này sẽ không có mặt của anh, anh có thể không cần lo ngại dò xét Tô Vũ Đồng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]