Chương trước
Chương sau
(*Con khỉ mời đậu bỉ (猴子请来的逗比): “Đậu bỉ” ý chỉ một ai đó có chút ngốc nghếch, tưng tửng, đáng yêu, là một ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, được sử dụng phổ biến ở Thiếp Ba (tieba),đa số tình huống có nghĩa xấu.)
Thôi Chân Hy nghe thấy lời nói buồn nôn của anh, mặt mày cạn lời lật mặt:
-Cung Thiếu vũ, anh bớt tự dát vàng lên mặt đi, tôi quan tâm cũng là quan tâm đến đội rước dâu thôi!
Chết tiệt, ai quan tâm anh chứ!
Tên đó sao lại có thể tìm được cái cảm giác ấy chứ?
Cung Thiếu Vũ bật cười, hai viết răng năng đáng yêu run lên:
-Quan tâm tình quan tâm, em còn viện cớ cho mình, Chân Hy em thật là đáng yêu quá.
Thôi Chân Hy nổi cả da gà, mắng:
-Cút!
Sau đó, tắt luôn điện thoại.
Quan tâm, quan tâm quái gì anh?
Đáng yêu, đáng yêu ông nội anh ấy!
Cung Thiếu vũ này thật là càng ngày càng đê tiện.
Tô Vũ Đồng đứng một bên nhìn biểu cảm của Thôi Chân Hy, cười:
-Bạn yêu, bảo bạn gọi điện, sao còn mắng vậy?
Thôi Chân Hu quay đầu nhìn cô, ưỡn ngực lên, lộ vũ khí 36D của mình ra, bực bội nói:
-Vũ Đồng, cậu không biết da mặt Cung Thiếu Vũ đó dày nhường nào đâu, cho dù mình mắng anh ta chà đạp anh ta thế nào, anh ta cũng giống như loài đỉa vậy, đá đi cũng đá không được.
Thấy cô nhăn mày, mặt đầy sầu não, Tô Vũ Đồng lại cười, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh:
-Cách tán tỉnh của các c thật đặt biệt.
Thôi Chân Hy nhíu mày, vội nói:
-Ai tán tỉnh chứ!
Tô Vũ Đồng nói:
-Lẽ nào cậu chưa nghe thấy câu yêu cho roi cho vọt à?
Trần Nghiên Nghiên trên giường nghe vậy liền che miệng cười:
-Đúng đó đúng đó, Chân Hy, tình yêu Thiếu Vũ nhà mình dành cho cậu chắc chắn trải qua được muôn vàn thử thách, cậu thuận theo đi.
-Dô dô, Nghiên Nghiên, lòng cậu thật quá thiên vị nhé, Cung Thiếu Vũ là nhà cậu, vậy mình là nhà ai?
Thôi Chân Hy giọng điệu mang sự che bôi nhìn Trần Nghiên Nghiên, cười cực kỳ rạng rỡ, sự ghen tị đó đáng yêu vô cùng.
Trần Nghiên Nghiên nghịch chiếc váy cưới trắng của mình, cười nói:
-Cậu cũng là nhà mình, đây là chuyện sớm muộn thôi.
Thiếu Vũ tuy nhởn nhơ, nhưng cô nhìn ra, anh thực sự rất thích Chân Hy.
Thôi Chân Hy nhìn sang Tô Vũ Đồng nói:
-Vũ Đồng, thấy rồi chứ, đây chính là bạn thân lấy chồng như bát nước đổ đi, bây giờ đã bắt tay với người nhà chồng tính kế với người nhà mình rồi, sao thế lẽ nào hôm nay lấy một tặng một à?
-Phì!
Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên bị lời này của Thôi Chân Hy chọc cười, Tô Vũ Đồng nói:

-Cái này có thể có!
-Này này, cậu như vậy là không có phúc đâu!
-Sao mình lại không có phúc, hai anh em cùng kết hôn, lãng mạn biết bao?
-.....
Ba người trong phòng cười nói, đợi đoàn xe rước dâu, cũng không thấy nhàm chán.
Ồn ào một lúc, Tô Vũ Đồng nhận được điện thoại của Cố Triều Tịch, nói công ty anh xảy ra chút chuyện vướng chân cần giải quyết, bảo cô chuyển lời đến Nghiên Nghiên một tiếng, hôm nay sợ là không tham gia lễ cưới được.
Tô Vũ Đồng vừa nghe công ty Cố Triều Tịch xảy ra chuyện, liền lo lắng hỏi:
-A Tịch, em có thể giúp chỗ nào không?
Tuy Tô Thị không thể sánh bằng Đại Phong, nhưng cô cũng muốn góp chút sức.
Cố Triều Tịch nghe thấy lời này của cô, cười mê hoặc, ánh mắt đong đầy ấm áp, nhìn vào điện thoại nói:
-Là bên dầu mỏ, em không giúp được, em làm phù dâu của Nghiên Nghiên cho tốt đi.
Nghe thấy anh nói vậy, To Vũ Đồng không miễn cưỡng, đáp:
-Vâng!
Bên này cô vừa cúp máy, nói với Nghiên Nghiên chuyện Cố Triều Tịch không thể tới được xong, liền nghe thấy tiếng lao xao bên ngoài vang lên, tiếng lao xao rộn rã như vậy, các cô biết nhất định là đoàn rước dâu đến rồi.
Thôi Chân Hy nhanh chóng xông tới cửa hai tay giữ lấy cửa, vội vàng nói:
-Mau mau mau, Vũ Đồng, bê ghế đến cửa chặn lại, chúng ta không thể để Thiếu Dương lấy Nghiên Nghiên đi dễ dàng như vậy được.
-Đến đây!
Tiếng Tô Vũ Đồng trong trẻo nói một câu, mau chóng bê ghế qua.
Các cô bên này vừa chặn cửa xong, Cung Thiếu Dương dẫn Cung Thiếu Vũ và Mộ Diệc Thần vào cửa nhà họ Trần.
Cung Thiếu Dương chào hỏi viện trưởng Trần thắm thiết xong, ba người dẫn đoàn rước dâu đi tới phòng Nghiên Nghiên.
Thấy bên ngoài cửa dán chữ “Hỷ” đỏ to đùng, nhưng lại đóng chặt, Cung Thiếu Dương cười gõ cửa:
-Nghiên Nghiên, anh đến đón em rồi,
Trần Nghiên Nghiên bên trong nghe thấy giọng nói của Cung Thiếu Dương, lập tức kích động đứng lên.
Thấy cô dễ dàng kích động như vậy, Thôi Chân Hy hận không thể biến đá thành ngọc nói với cô:
-Này này này, ngồi xuống! Không biết cái gì gọi là quá chủ động là quá rẻ mạt sao? Chúng mình phải để anh ấy biết rằng cưới được cô vợ này, không dễ dàng đâu, như vậy sau này anh ấy mới coi cậu như báu vật.
Nghe thấy Thôi Chân Hy nói có lý, Trần Nghiên Nghiên:
-Ồ!
Sau đó ngoan ngoãn ngồi lại.
-Phì!
Tô Vũ Đồng cười:
-Chân Hy, cậu còn chơi chiêu nữa, cái này học của ai vậy?
Người lớn lên từ nhỏ ở Giang Thành như cô, cũng không biết kết hôn phải làm những gì, một người ngoại lai như cô thì cái gì cũng biết, thật thần kỳ.
Thôi Chân Hy nhếch miệng, mặt tươi như hoa nói:
-Trong kịch bản không phải đền viết thế nào sao?

Cô diễn nhiều phim như vậy, thứ nên học thứ không nên học đều học hết rồi.
Tô Vũ Đồng:
-Oa!
Vỗ tay gật đầu khen ngợi:
-Vừa học vừa làm, lợi hại đấy chị tôi!
-Đó là đương nhiên!
Thôi Chân Hy ra oai vênh mặt.
-Chân Hy, vậy bây giờ mình phải làm gì?
Trần Nghiên Nghiên hỏi.
Thôi Chân Hy ngồi xuống ghế, khoanh tay nói:
-Tất nhiên là đợi! Bọn họ muốn vào đương nhiên sẽ nghĩ cách.
-Ừm ừm!
Trần Nghiên Nghiên gật đầu tán đồng, cô cảm thấy như vậy khá vui.
Cung Thiếu Dương gã cửa, không thấy chút phản ứng gì, liền gõ thêm lần nữa:
-Nghiên Nghiên, mau mở cửa đi.
Đợi một lúc, vẫn không có phản ứng gì, anh có chút nóng ruột, quay người nhìn sang hai người anh em của mình:
-Làm sao đây?
-Để em!
Cung Thiếu Vũ xung phong xông đến trước cửa, nhìn khí thế hùng hồn, kết quả lại hát bài hát trẻ con được anh chế lời:
-Chị dâu nhỏ ngoan ngoan, mở cửa ra, mau mở ra, anh em muốn vào đó...
-Phì!
Nghe thấy bài bát này của anh, không chỉ Trần Nghiên Nghiên mà cả ba người đều cười, người bên ngoài đón dâu cũng đều bật cười.
Cung Thiếu Vũ mặt đầy nghiêm túc nhìn bọn họ, ngẩng đầu kiêu ngạo nói:
-Hừ, các người lại cười nhạo tôi, thật là không biết thưởng thức.
Thôi Chân Hy nghe thấy lời anh nói, cười đến đứt hơi, mắng:
-Cung Thiếu Vũ, đồ đạo nhạc!
Lời bài hát này của anh ý nghĩa rất nhiều đó.
Thoạt nghe thì là một bài không đứng đắn, nghĩ kỹ, quả thực là đồ bỏ đi.
Nghe thấy câu này của Thôi Chân Hy, mọi người phút chốc hoàn toàn cạn lời, đám đàn ông bên ngoài ai nấy đều cười rất có ý.
Cung Thiếu Vũ cợt nhả dựa vào cửa dán chữ Hỷ, nói một câu sến súa vào khe cửa:
-Chân Hy, đời người khó có được một tri kỷ, tri âm cả đời là khó kiếm nhất, em chính là tri âm của anh!
Nghe thấy lời nói linh tinh trịnh trọng của anh, ngay cả lời thoại trong kịch bản cũng bên nguyên ra, Thôi Chân Hy cười phát khóc nói:
-Cung Thiếu Vũ, anh là con khỉ mời đậu bỉ à, cút!
Người bên ngoài nghe thấy câu này của cô, liền bật cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.