Chương trước
Chương sau
Bà Tôn miệng thì nói chuyện với bà Cung, mắt vẫn dính chặt lên Cung Thiếu Dương, khiến anh có chút ngại ngùng.
Ông Tôn nhìn thấy vợ mình cứ nhìn chằm chằm Cung Thiếu Dương, liền biết anh đúng ý bà, vậy nên cười gọi:
-Thượng Ngọc à, đừng đàn nữa, mau qua đây gặp anh Thiếu Dương của con này.
Hôm nay hai con xem mắt, ông phải mau chóng gọi con gái mình ra mặt.
Tôn Thượng Ngọc sáng nay biết trưa mình phải xem mắt Cung Thiếu Dương, liền lên mạng tìm kiếm thông tin về anh, thấy anh đẹp trai như vậy, còn là bác sĩ rất có tiếng, trong lòng rất thích.
Nghe thấy bố gọi mình, cô liền ngại ngùng đi ra.
Cung Thiếu Dương nghe thấy ông Tôn muốn giới thiệu con gái của ông cho anh làm quen, anh lớn hơn có mấy tuổi, tất nhiên không thể ra vẻ ta đây, vậy nên lễ phép đứng dậy.
Tôn Thượng Ngọc nhìn anh một cái, thấy anh tuấn tú hơn người, khí chất cao quý, trái tim nhỏ bắt đầu loạn nhịp, e thẹn nói:
-Chào anh Thiếu Dương, em tên là Tôn Thượng Ngọc, vừa du học từ nước ngoài về, lần đầu tiên gặp mặt, sau này vẫn mong quan tâm thêm.
Tôn Thượng Ngọc không ngờ, Cung Thiếu Dương lại đẹp trai hơn cả trong ảnh, hơn nữa rất có phép tắc và khí chất.
Nghe thấy Tôn Thượng Ngọc tự giới thiệu bản thân, Cung Thiếu Dương gật đầu, có chừng mực nói:
-Chào cô Thượng Ngọc.
Tôn Thượng Ngọc học âm nhạc vô cùng nhạy cảm với tất cả mọi âm thanh, nghe thấy lời nói của Cung Thiếu Dương, lập tức bị giọng nói đầy cuốn hút của anh thu hút, ánh mắt lộ ra vẻ nhu mì của cô gái nhỏ, đỏ ứng mặt.
Lúc này cô rất chắc chắn, cô thích người đàn ông trước mắt.
Biểu cảm này của cô, cho dù mù cũng có thể nhìn ra, cô vừa ý Cung Thiếu Dương, bà Tôn và bà Cung nhìn nhau cười, ánh mắt đong đầy niềm vui.
Cung Thiếu Dương nhìn thấy hành động giữa bọn họ, liền hiểu ra ý đồ của mẹ mình, vội nói:
-Bác trai bác gái, mùng 8 tháng này con phải kết hôn rồi, thiệp mời ngày mai sẽ gửi bưu điện đến cho mọi người, mong nhất định đến dự.
Anh buộc phải nói ra chuyện mình sắp kết hôn trước khi bọn họ nói ra những lời muốn nói, nhưng vậy cũng không đến nỗi không kết thúc được.
Ba người nhà họ Tôn nghe thấy lời này của Cung Thiếu Dương, sắc mặt ai nấy liền trở nên rất khó coi, đặc biệt là Tôn Thượng Ngọc, quầng mắt đỏ hoe, cắn chặt môi.
Cung Thiếu Dương phá đám như vậy, mặt bà Cung lập tức không nén được cơn giận, tức tối gào lên:
-Thiếu Dương, con nói linh tinh cái gì vậy?

Tôn Thượng Ngọc là cô gái tốt nhường nào, anh mù rồi sao?
Trần Nghiên Nghiên ngay cả móng tay của con bé cũng không bằng.
Cung Thiếu Dương không để ý đến bà, mà cúi người với vợ chồng ông Tô và Tôn Thượng Ngọc:
-Bác trai bác gái, cô Thượng Ngọc, cháu rất xin lỗi, lúc trước cháu không hề biết mẹ cháu bảo cháu qua để xem mắt, nếu cháu biết sớm, nhất định sẽ không tới, làm tổn thương đến mọi người, vẫn mong thứ lỗi.
Thái độ của anh rất chân thành, giọng điệu rất khiêm tốn, ba người nhà họ Tôn trong lòng không hề trách anh, đều rọi ánh mắt oán giận sang bà Cung.
Ông Tôn cực kỳ bất mãn nói:
-Tử Lan, chúng ta cũng là người quen biết mấy năm rồi, sao bà có thể làm ra chuyện thế này, con trai bà sắp kết hôn rồi, bà sắp xếp cho thằng bé xem mắt gì chứ?
Bà Tôn giọng điệu nghiêm túc nói thêm:
-Đúng vậy, làm như vậy chúng tôi ngại biết nhường nào, đây là lần đầu Thượng Ngọc của chúng tôi xem mắt đó, bà làm như vậy sẽ khiến con bé tổn thương, Tử Lan bà thật quá đáng!
Bà Cung bị vợ chông nhà họ Tôn quở trách, rất sốt sắng, vội vàng giải thích:
-Hai người đừng kích động, tôi cũng là có nỗi khổ riêng! Mọi người đều là người làm ăn cũng đều là bố mẹ, tôi nghĩ hai người cũng giống như tôi, muốn tìm một người xứng đôi vừa lứa với con cái mình. Người phụ nữ Thiếu Dương muốn lấy đó, quả thực quá tệ, tôi không đồng ý, cho nên hôn nhân của nó tôi không chấp nhận, con dâu lý tưởng của tôi chính là cô gái giống như Thượng Ngọc đây mới đúng.
Cung Thiếu Dương nghe thấy mẹ mình lại nói Nghiên Nghiên tệ, trong lòng lập tức không vui, nói với vợ chồng ông Tôn:
-Bác trai bác gái, làm phiền rồi, cháu xin phép.
Nói rồi, bỏ lại bà Cung rời đi.
Bà mới gặp Nghiên Nghiên có 1 lần, dựa vào đâu mà nói cô tệ, trong lòng anh rất bất mãn với mẹ mình.
Bà tự làm ra chuyện thì tự mình chịu đi.
Sau khi Cung Thiếu Dương đi, bà Cung rơi vào gượng gạo.
Tô Thượng Ngọc lớn lên trong nhung lụa, chỉ cần một chút hoa rơi lá rụng, cũng có thể làm cô tổn thương, nhìn thấy người mình nhìn trúng đã có người trong lòng, cô đang lòng cứ khóc mãi.
Vợ chồng ông Tôn thấy vậy thương xót khôn nguôi, bà Tôn nhăn mặt, không giữ lại ho bà Cung chút thể diện nào, liền bảo quản gia tiễn khách.
Bà Cung ảo não rời khỏi nhà họ Tôn, bà sắp bực bội muốn chết, lập tức bảo Alice liên lạc với hai nhà khác.
Lần này, bất luận bà bịa ra lý do gì, Cung Thiếu Dương cũng không tin bà nữa.

Bà Cung giận dữ, hôm sau mang người đến thẳng phòng khám riêng của Cung Thiếu Dương, muốn trói anh về.
Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên đi chụp ảnh cưới, vốn không có ở phòng khám, bà hỏi bác sĩ và y tá trực ban, bọn họ không ai bán đứng ông chủ và bà chủ của mình.
Bà Cung chạy đi một chuyến, tức đến mấy ngày, luôn nổi cáu, răng đau đến vô cùng.
Ngày trôi qua mau, đã đến ngày cưới.
Trần Nghiên Nghiên mặc bộ váy cưới Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy đặt cho, hồi hộp lại bồn chồn ngồi trong phòng mình, đợi Cung Thiếu Dương đến đón cô.
Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy mặc đồ phù dâu xinh đẹp, đứng bên cạnh cô.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bên ngoài vốn trong lành cũng coi như là ngày đẹp, đột nhiên lại có tuyết.
Tô Vũ Đồng thấy Trần Nghiên Nghiên đợi sốt ruột, liền nói với Thôi Chân Hy:
-Cậu gọi điện cho Cung Thiếu Vũ hỏi thử, các anh ấy đến đâu rồi?
Mấy ngày chuẩn bị đám cưới, Cung Thiếu Vũ giúp không ít việc, anh luôn chạy quanh Chân Hy, nhưng Chân Hy không thèm để ý đến anh, cho nên cô mới muốn để Chân Hy gọi điện cho anh.
-Được.
Chân Hy nể tình hôm nay là ngày vui của Nghiên Nghiên, không muốn tính toán với Cung Thiếu Vũ, lấy điện thoại gọi cho anh.
Khí thế cô quá mạnh, mở miệng giống như một nữ vương:
-Tôi nói, bây giờ mấy giờ rồi? Không biết hô, nay phải kết hôn sao?
Cung Thiếu Vũ vừa nghe thấy giọng Thôi Chân Hy, lập tức phấn khởi, anh vốn đứng ở bên đường bị đông cứng đến nơi rồi, phút chốc lại vô cùng có tinh thần.
-Chân Hy, xe hoa cũng không biết tại sao đến nửa đường thì bị chết máy, Diệc Thần đã kêu người đang xử lý rồi, yên tân không làm lỡ thời gian đâu, bảo chị dâu của anh bình tĩnh nhé.
Xe hoa thực ra chính là xe mới mà Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy chuẩn bị của hồi môn cho Trần Nghiên Nghiên, sau khi Cung Thiếu Dương cãi nhau với bà Cung, liền không sử dụng bất cứ quan hệ gì của nhà họ Cung nữa, cho nên cũng không được sử dụng quan hệ của Cung Thiếu Vũ, chỉ có thể để Mộ Diệc Thần nghĩ cách.
Thôi Chân Hy nghe thì ra là vậy nói:
-Biết rồi, thời tiếp này đường trơn, nhất định phải chú ý an toàn.
Cung Thiếu Vũ nghe thấy lời Thôi Chân Hy nói, trong lòng vui sướng, cười nói:
-Chân Hy, anh biết em quan tâm anh mà, sự lạnh nhạt của em đối với anh thực ra là sự thùy mị vô hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.