Dùng bốn chữ người đẹp rắn độc để miêu tả người phụ nữ này quả nhiên là không sai.
Mộ Vũ Nghiên mỉm cười tiến vào, dường như không ngờ rằng cô sẽ dùng thái độ như vậy để nói chuyện, có điều cũng chẳng mấy bận tâm.
“Nghe nói cô nhập viện rồi nên tôi tới đây thăm cô.”
Vừa nói, Mộ Vũ Nghiên vừa đi dạo quanh khắp căn phòng một lượt, ánh nắng chiếu lên gương mặt của cô, sau khi đặt giỏ hoa quả vừa mang tới lên bàn liền ngồi xuống ghế.
Nhìn vào dáng vẻ tự nhiên, tựa như đây là mình vậy, ánh mắt Đường Hoan lạnh lùng hơn.
“Cô Mộ, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không có gì đáng để nói cả.”
Thấy bộ dạng cảnh giác của Đường Hoan, nụ cười trên gương mặt của Mộ Vũ Nghiên bỗng tươi như hoa, từ từ nói: “Sao thế? Cô không thích ở chung trong một không gian với tôi đến vậy sao?”
Vẻ ác ý ẩn sau giọng nói của cô, chỉ có biểu cảm trên gương mặt là vẫn vậy.
Đường Hoan không muốn phí lời, đi thẳng vào vấn đề.
“Tất nhiên, ở chung với cô trong một không gian tôi cảm thấy thật bí bách, nếu không có chuyện gì thì mời cô đi khỏi đây.”
Nếu không phải vì trước đây đã từng được chiêm ngưỡng thủ đoạn của cô ta, cô dường như tửng rằng nụ cười trên khuôn mặt của người phụ nữ này thật sự đơn thuần như vẻ bề ngoài của nó.
Nhưng ông trời vẫn luôn rất công bằng, khi ông cho ai đó một thứ gì tốt đẹp, thì cũng sẽ để lại cho người đó một vài những khuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655853/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.