Chương trước
Chương sau
Dùng bốn chữ người đẹp rắn độc để miêu tả người phụ nữ này quả nhiên là không sai.
Mộ Vũ Nghiên mỉm cười tiến vào, dường như không ngờ rằng cô sẽ dùng thái độ như vậy để nói chuyện, có điều cũng chẳng mấy bận tâm.
“Nghe nói cô nhập viện rồi nên tôi tới đây thăm cô.”
Vừa nói, Mộ Vũ Nghiên vừa đi dạo quanh khắp căn phòng một lượt, ánh nắng chiếu lên gương mặt của cô, sau khi đặt giỏ hoa quả vừa mang tới lên bàn liền ngồi xuống ghế.
Nhìn vào dáng vẻ tự nhiên, tựa như đây là mình vậy, ánh mắt Đường Hoan lạnh lùng hơn.
“Cô Mộ, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không có gì đáng để nói cả.”
Thấy bộ dạng cảnh giác của Đường Hoan, nụ cười trên gương mặt của Mộ Vũ Nghiên bỗng tươi như hoa, từ từ nói: “Sao thế? Cô không thích ở chung trong một không gian với tôi đến vậy sao?”
Vẻ ác ý ẩn sau giọng nói của cô, chỉ có biểu cảm trên gương mặt là vẫn vậy.
Đường Hoan không muốn phí lời, đi thẳng vào vấn đề.
“Tất nhiên, ở chung với cô trong một không gian tôi cảm thấy thật bí bách, nếu không có chuyện gì thì mời cô đi khỏi đây.”
Nếu không phải vì trước đây đã từng được chiêm ngưỡng thủ đoạn của cô ta, cô dường như tửng rằng nụ cười trên khuôn mặt của người phụ nữ này thật sự đơn thuần như vẻ bề ngoài của nó.
Nhưng ông trời vẫn luôn rất công bằng, khi ông cho ai đó một thứ gì tốt đẹp, thì cũng sẽ để lại cho người đó một vài những khuyết điểm.
Trên thế gian này không có người phụ nữ nào là hoàn hảo cả.
“Haha…”
Mộ Vũ Nghiên đột nhiên bật cười, một nụ cười mang đầy vẻ quyến rũ, vang rộng khắp căn phòng, nhưng lời cô nói ra lại khiến người nghe phải rùng mình, “Cô Đường, xem ra hiểu nhầm của cô đối với tôi quả thực rất lớn, đối với chuyện lần trước tôi vô cùng xin lỗi, tôi xin được gửi lời xin lỗi chân thành nhất của mình tới cho cô.”
Tuy ngoài miệng nói rằng muốn xin lỗi, nhưng một chút thành ý cũng đều không có.
Quả nhiên những loại người phụ nữ giả tạo như vậy sẽ luôn có được trái tim của đàn ông, đột nhiên hiểu ra tại sao Lưu Hạo lại sống chết một lòng với cô ta như vậy.
Đối diện với một người phụ nữ mỏng manh yếu đuối, làm gì có người đàn ông nào có thể giữ vững được bản thân cơ chứ? Không muốn tiếp tục phí lời, Đường Hoang không nói gì thêm mà nhắm mắt nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Nếu như tin được một câu được phát ra từ trong miệng của người phụ nữ này, vậy thì cô sẽ không còn tên là Đường Hoan nữa mà sẽ là Hoan Đường.
Thấy Đường Hoan có vẻ đang muốn làm ngơ, nụ cười trên khuôn mặt của Mộ Vũ Nghiên biến mất, đôi mắt thâm sâu hằn lên vẻ ác ý, trong lòng thầm nghĩ sớm muộn rồi sẽ có một ngày tôi khiến cô chết thật thảm, vị trí Đoạn phu nhân nhất định phải thuộc về cô.
“Đường Hoan, chắc hẳn cô đang rất đắc ý nhỉ, tưởng rằng bản thân đã ngồi vững trên vị trí làm Đoạn phu nhân rồi sao?”
Nghiến răng nói, giọng điệu mang theo chút ghen tuông đố kỵ.
Thấy Mộ Vũ Nghiên không can tâm, Đường Hoan từ từ mở mắt, khóe môi cô cong lên, một nụ cười được để lộ ra.
“Phải thì sao nào? Lẽ nào tôi trở thành Đoạn phu nhân còn cần tới sự đồng ý của cô nữa à?”
Vừa rồi, cô vừa ngồi thẳng dậy, dập tắt nụ cười trên khuôn mặt, “Tôi biết cô thích Đoạn Kim Thần, có điều thật đáng tiếc, anh ấy lại không muốn ly hôn với tôi.”
Nếu cô ta đã thích diễn, vậy thì sao cô phải khách sáo chứ, có những người nếu không được huấn luyện cho vài bài, còn thật sự tưởng rằng bản thân dễ bắt nạt đấy chứ.
Biểu cảm trên gương mặt của Mộ Vũ Nghiên cũng dần dần trở nên khó coi, hất cằm nói: “Cô nói cái gì? Ý của cô là anh ấy sống chết vẫn mặt dày bám theo cô, không muốn ly hôn với cô sao?”
Gật đầu một cái, dường như đúng ý của cô.
“Sự thật chính là như vậy, dù cho cô có tin hay không, Mộ Vũ Nghiên, đừng tưởng rằng tôi là một người có thể tùy ý bắt nạt, một khi để tôi phải sôi máu rồi, tôi sẽ điên đến mức ngay cả tôi còn phải tự sợ mình đấy.”
Nghe thấy giọng nói đầy kiêu ngạo của Đường Hôan, Mộ Vũ Nghiên thật sự không hiểu t ại sao cô có thể nói bằng giọng điệu ấy, cô có thể gả cho Đoạn Kim Thần hoàn toàn là vì cô may mắn mà thôi, lẽ nào cô thật sự cho rằng Đoạn Kim Thần vì thích cô nên mới lấy cô sao? “Hôm nay tôi tới đây để nói với cô, có những thứ không phải của cô thì sẽ mãi mãi không thuộc về cô, dù cho bây giờ cô đang ngồi trên vị trí làm vợ của Đoạn Kim Thần, nhưng rồi sẽ có một ngày nó thuộc về tôi.”
Vốn tưởng rằng lời nói của cô sẽ khiến Mộ Vũ Nghiên giận tím mặt, không ngờ cô ta lại có thể nhẫn nại tới như vậy, chỉ có điều chớp mắt một cái sắc mặt lại khôi phục vẻ tự nhiên vốn có của nó.
Diễn kịch thì vẫn là diễn kịch, rõ ràng trong lòng đang phẫn nộ tới cực đỉnh, nhưng biểu cảm bên ngoài vẫn có thể điềm tĩnh đến vậy, Đường Hoan bật cười một tiếng: “Cô nói quả thực không sai, là của tôi thì sẽ là của tôi, còn nếu không là của tôi, tôi sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới, hy vọng cô sẽ nhớ kĩ những gì tôi đã nói ngày hôm nay.”
Cười nhạt một tiếng, Đường Hoan đột nhiên đổi giọng, cô nói tiếp, “Thực ra tôi thừa biết mấy tin tức vớ vẩn trên mạng là do cô cho người làm, chẳng phải là muốn tạo ngăn cách giữa tôi và Đoạn Kim Thần hay sao? Ở đây tôi có một câu để khuyên cô này tiểu thư, không giả tạo thì sẽ không chết, tôi và anh ấy sau này ra sao, tôi chẳng hề bận tâm đâu, mà ngược lại cô, cẩn thận làm nhiều việc thất đức quá, tới lúc đó lại nhận phải quả báo đấy.”
“Cô!”
Mộ Vũ Nghiên giận dữ, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, đột nhiên thay đổi giọng nói, “Cô Đường, cô bây giờ sức khỏe không tốt, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Vẻ phẫn nộ vừa rồi chớp mắt đã biến mất, thái độ thay đổi nhanh một cách chóng mặt khiến Đường Hoan có chút bất ngờ, có điều thần sắc trên mặt cô cũng không có gì khác lạ, nhẹ giọng khách sáo nói: “Tôi không cần cô phải phí tâm thế đâu.”
Bờ môi cô khẽ nhếch lên, nhìn vào biểu cảm nhẹ nhàng ấm áp trên gương mặt của Mộ Vũ Nghiên, Đường Hoan lên giọng chế giễu: “Thật sự không biết cả ngày đeo mặt nạ như vậy cô có mệt hay không nữa.”
Câu nói đá đểu của Đường Hoan khiến Mộ Vũ Nghiên vô cùng tức giận, nhưng khi nghĩ tới người đang ở ngoài cửa, vẫn cố gắng nhẹ giọng nói: “Tôi biết cô để bụng về quá khứ của tôi và Đoạn Kim Thần, có điều sau này tôi sẽ chú ý hơn, hy vọng cô Đường không để tâm, cũng hy vọng cô sẽ tha thứ cho những hành động sai lầm trước đây của tôi.”
Dứt lời, hất cằm nhìn về phía Đường Hoan, dáng vẻ tự kiêu tự đại.
Cô ta lại đang làm trò gì nữa vậy? Trừ khi não cô bị úng nước mới cảm thấy cô ta đang thật sự xin lỗi cô.
“Cô rốt cuộc………”
Chưa nói hết câu, cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra, Đoạn Kim Thần mặt không cảm xúc tiến vào.
Trong chớp mắt, quay ngoắt 180 độ, Mộ Vũ Nghiên vừa nhìn thấy Đoạn Kim Thần, miệng cười tươi như hoa đon đả đi tới, nhẹ nhàng nói: “Kim Thần, anh tới rồi à?”
“Sao em lại ở đây?”
Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói, biểu cảm trên khuôn mặt khiến người đối diện không thể biết được anh rốt cuộc đang nghĩ gì.
Dường như không ngờ rằng Đoạn Kim Thần sẽ dùng thái độ lạnh lùng như vậy để chào hỏi với mình, nụ cười trên gương mặt của Mộ Vũ Nghiên bỗng cứng lại, có điều chỉ trong nháy mắt, sắc mặt lập tức trở nên bình thường.
“Hôm nay em có chút không thoải mái nên tới bệnh viện khám, không ngờ lại nghe hộ tá nói cô Đường nhập viện rồi nên em tới đây thăm cô ấy một chút.”
Nghe thấy? Nghe thấy cái lí do mà cô ta tự bịa ra, Đường Hoan thầm cười trong lòng, lí do như vậy e rằng chỉ có mình Đoạn Kim Thần mới tin thôi.
Đoạn Kim Thần gật đầu, cũng không nói nhiều hơn mà mang đồ ăn đặt lên bàn cho Đường Hoan.
Thấy dáng vẻ hờ hững của anh, đôi mắt long lanh của Mộ Vũ Nghiên bỗng trở nên xám xịt, cô không biết tại sao dạo gần đây anh luôn lạnh nhạt với cô như vậy, gửi tin nhắn cho anh anh cũng không trả lời, gọi điện thoại cũng luôn lấy lí do bận công việc để cúp máy.
Lửa giận trong lòng ngày một lớn hơn, bàn tay cầm túi bỗng thu chặt lại.
Không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt như đang xem kịch của Đường Hoan, cô vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Kim Thần, em phải đi đây, hai người ở lại nhé.”
Dứt lời, Mộ Vũ Nghiên quay người định rời đi, bỗng nhiên như nhớ ra gì đó liền quay đầu lại, “Đúng rồi, đừng quên những lời em đã nói với anh trước đây, anh suy nghĩ đi nhé.”
Ánh mắt Đoạn Kim Thần sáng lên, gật đầu không đáp.
Thấy anh như vậy Mộ Vũ Nghiên cũng không để tâm, chỉ là liếc mắt lườm Đường Hoan một cái rồi mới quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Có điều hai người họ làm như vậy khiến Đường Hoan cảm thấy có chút gì đó không thoải mái, rõ ràng là có tình ý với nhau, hà cớ gì phải giả vờ trước mặt cô? Nghĩ là vậy, một ngón lửa giận không biết từ đâu bỗng nổi lên, nhìn vào bát cháo ở trước mặt mà anh vừa đưa tới, cô giơ tay nhận lấy rồi im lặng từ từ ăn.
Trong lòng đã quyết tâm sẽ vì bản thân mà giành lấy một lần, vậy tại sao còn phải bận tâm tới những điều này chứ, có lẽ cô nên chủ động lùi về sau một bước, không nên tính toán suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ giữa hai người họ.
Nhất thời, cả hai người không ai nói gì, bầu không khí ngột ngạt khiến tốc độ ăn cháo của Đường Hoan ngày càng nhanh hơn.
Tuy rằng dự định sẽ tái hòa hợp với Đoạn Kim Thần, nhưng cô vẫn chưa biết nên phải làm gì, lúc này đây cô chỉ hy vọng anh sẽ mau chóng rời đi, nhưng không muốn chủ động nói chuyện với anh, nghĩ tới cảnh tượng đá mắt vừa rồi giữa anh và Mộ Vũ Nghiên, trong lòng cô như vừa ăn phải trái đắng, đắng đến mức vô cùng.
Rất nhanh, bát cháo đã nhìn thấy đáy rồi, đặt chiếc bát sang một bên, nhìn vào người đàn ông vẫn đang đứng ở trước mặt mà không nói gì, sau một hồi suy nghĩ, Đường Hoan nằm thẳng xuống giường nhắm chặt hai mắt.
Có lẽ như vậy Đoạn Kim Thần nhất định có thể hiểu được ẩn ý mà cô muốn biểu đạt! Dẫu sao thì bây giờ cô vẫn chưa biết bản thân nên làm gì, mắt không thấy là tốt nhất.
Đoạn Kim Thần là một người thông minh, sao có thể không hiểu ẩn ý của cô được chứ, chỉ là anh cố tình không hiểu ý của cô, lấy máy tính từ trong túi ra, thản nhiên cúi đầu làm việc.
Sau khi lấy máy tính ra, hai bàn tay anh chưa từng dừng lại lấy một giây, Đường Hoan thầm nghĩ xem ra giám đốc cũng không phải là một người dễ đối phó! Cô im lặng nằm trên giường quan sát, nhìn vào dáng vẻ bận bịu của anh, cô bỗng cảm thấy anh của lúc này vô cùng có sức hút.
Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, lớp bụi như bay nhảy dưới ánh nắng, ngũ quan của anh như càng thêm góc cạnh.
Đường Hoan nhất thời bị mê hoặc, một người đàn ông có tiền có quyền có địa vị, có những lúc cô chợt cảm thấy bản thân cô như trúng phải số độc đắc vậy.
Tuy có những lúc anh khiến cô phải phiền lòng, có điều bây giờ khi nghĩ lại, cô cảm thấy những chuyện đó đều đã trở thành quá khứ.
“Nhìn gì vây?”
Trong lúc Đường Hoan đang suy nghĩ vẩn vơ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông bỗng vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
“Cái gì?”
Thu lại suy nghĩ, gương mặt cô bỗng ửng đỏ, “Em đang nhìn……”
Cho tới khi cô ngẩng đầu mới phát hiện người đàn ông hoàn toàn không hề ngẩng đầu lên, đôi mắt của anh vẫn dán chặt lên màn hình máy tính, câu nói còn chưa nói hết bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
Lẽ nào trên trán anh còn có con mắt thứ ba nữa sao? Rõ ràng không ngẩng đầu nhưng tại sao có thể cảm nhận thấy cô đang nhìn anh? Cuối cùng, người đàn ông dừng tay lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, không biết tại sao Đường Hoan lại cảm thấy có chút gì đó chột dạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.