Chương trước
Chương sau
Đột nhiên cảm thấy bản thân cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh, tại sao phải chột dạ chứ? Nghĩ là vậy, cô ưỡn ngực ngồi thẳng lưng, mở to mắt nhìn vào anh.
Đoạn Kim Thần không mấy để tâm tới biểu cảm thay đổi của cô, mà đưa tay nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên đó, lạnh giọng nói: “Bây giờ tới giờ trưa rồi, anh đi lấy đồ ăn mang tới cho em.”
Dứt lời, Đoạn Kim Thần gập máy tính lại rồi đi ra ngoài, Đường Hoan gật đầu, nhưng khi Đoạn Kim Thần vừa đặt chân tới cửa, cô đột nhiên lên tiếng.
“Chờ một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bước chân của người đàn ông sững lại, quay đầu nhìn vào dáng vẻ nôn nóng của Đường Hoan, tưởng rằng cô muốn bàn chuyện ly hôn.
“Chờ anh quay lại rồi nói.’’ “Sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Đã quyết định cả rồi thì phải nhân cơ hội này mà nói cho rõ ràng, chậm một bước sẽ lỡ một nhịp, cô thật sự không muốn hết lần này tới lần khác kéo dài chuyện này nữa rồi.
Vừa rồi cô đã nghĩ rất nhiều, tuy rằng trước đây anh đã từng làm tổn thương trái tim coo, nhưng cũng không ít lần giúp đỡ cô, vả lại, cô cũng không có cách nào để lừa dối bản thân khỏi sự thật rằng cô yêu anh.
Thấy cô có vẻ kiên định, Đoạn Kim Thần chau mày nói: “Nếu như em muốn nói với anh về chuyện ly hôn, vậy thì đừng nói nữa.”
Đường Hoan sững sờ, ánh mắt của cô rơi trên người anh, trong lòng thầm hỏi tại sao anh không muốn ly hôn.
Lẽ nào trong lòng anh thật sự có vị trí của cô sao? Thấy cô chần chừ mãi không nói, Đoạn Kim Thần sốt ruột nhìn đồng hồ, không định để cô lãng phí thêm thời gian, nhấc gót chân định đi ra ngoài.
Đường Hoan thấy vậy liền vội vàng nói ra: “Khoảng thời gian này em đã nghĩ rất nhiều, em có thể không nhắc tới chuyện ly hoon nữa, cho chúng ta hai tháng để bắt đầu lại được không? Em sẽ nỗ lực vì đoạn hôn nhân này để anh có thể yêu em, nếu như thật sự không được, tới lúc đó dù cho anh không đồng ý ly hôn, em cũng sẽ rời đi.”
Càng về sau, giọng nói của cô càng nhỏ dần.
Thời gian là hai tháng, đây là số thời gian cô muốn dùng cho cơ hội này.
Nếu như tới lúc cô thật sự không thể khiến anh yêu cô, trái tim của người mình thương không đặt lên người mình, vậy thì dù cho cô có tốn cả cuộc đời cũng chẳng thể giành được trái tim của người ấy.
Nếu như giữa hai người thật sự không có khả năng, vậy thì cô sẽ không do dự mà rời đi.
Cô không muốn lãng phí cả cuộc đời của mình cho một cuộc hôn nhân mà cô không nhận được tình cảm từ phía đối phương.
Ánh mắt Đoạn Kim Thần trùng xuống, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Không được, anh nói rồi cả cuộc đời này em đều không được phép rời xa anh.”
Đường Hoan bật cười, hỏi ngược lại: “Đoạn Kim Thần, anh cảm thấy có khả năng đó sao? Mỗi ngày anh đều ở bên cạnh Mộ Vũ Nghiên, mọi tâm tư tình cảm đều đặt lên người cô ấy, nhưng anh lại không muốn để em rời xa anh, muốn em mãi mãi sống trong một cuộc hôn nhân không có tình cảm sao? Em là ngừi, không phải là con rối của anh, em có máu có thịt, em cũng biết đau.”
Nghe cô nói như vậy, người đàn ông ngước mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm của anh khiến cô không thể biết được anh đang nghĩ gì trong đầu.
Đường Hoan không biết tại sao anh lại dùng ánh mắt ấy để nhìn vào cô, cô bây giờ đã không còn ngốc như trước nữa, không còn ngu ngơ hỏi anh câu hỏi anh có yêu cô không nữa rồi.
Có những chuyện hỏi qua một lần đã biết được đáp án, vậy thì chẳng cần thiết phải hỏi lại lần thứ hai.
“Chuyện giữa anh và cô ấy hoàn toàn không thể phức tạp như em nghĩ, chỉ là anh đã từng hứa sẽ luôn chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần mang theo chút gì đó xa cách.
Đường Hoan bỗng chẳng thể nói ra cảm xúc trong lòng cô lúc này là gì, nếu như nói tới trách nhiệm, vậy cô là vợ hợp pháp của anh, trách nhiệm này cũng không cần tới lượt một người ngoài chứ nhỉ! “Chuyện giữa hai người ra sao em đều không biết, cũng không muốn bận tâm.”
Đè nén lại cảm xúc trong lòng, từ từ nói tiếp, “Em bây giờ đang nói tới chuyện của riêng hai chúng ta, trong hai tháng này em sẽ có gắng, nếu anh không muốn anh có thể ly hôn với em ngay lúc này.”
“Đây là những gì mà em nói là em yêu anh sao?”
Đoạn Kim Thần hỏi ngược lại cô, hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ trên người anh.
Vốn tưởng rừang cô nhìn thấy những tin tức trên mạng kia ít nhiều cũng sẽ ghen, anh thậm chí còn định giải thích với cô, nhưng….
“Em quả thực yêu anh, nhưng anh không yêu em.”
Đường Hoan tự cười bản thân, né tránh ánh mắt lạnh như băng của anh, cô nói tiếp, “Hôm nay anh và em cùng nhau nói rõ ràng chuyện này đi.”
“Em cảm thấy em có tư cách để ra điều kiện với anh sao?”
Đoạn Kim Thần nheo mắt, khóe môi anh khẽ cong lên.
“Em không có tư cách ra điều kiện với anh.”
Đường Hoan dường như không mấy để tâm, “Em đang cho em và anh một cơ hội, Đoạn Kim Thần, làm người không nên quá ích kỉ, nếu anh không đồng ý thì bây giờ chúng ta ly hôn đi.”
Thà rằng nhân lúc còn sớm để kết thúc còn hơn cứ tiếp tục kéo dài một cuộc hôn nhân không có tình yêu như vậy, dù cho Đoạn Kim Thần có một tay che cả mắt trời đi chăng nữa, cô nhất định sẽ nỗ lực tìm cách để rời đi.
Bầu không khí trong phòng bệnh như lạnh đến cực điểm, người đàn ông sau một hồi trầm tư nhìn vào cô, cuối cùng mới trầm giọng nói: “Không vấn đề, anh thật sự muốn chờ xem em sẽ làm gì với cuộc hôn nhân này của chúng ta.”
Dứt câu, Đoạn Kim Thần quay người bỏ đi.
Trước nay chưa từng có bất kì người phụ nữ nào có thể tác động tới cảm xúc của anh, ngay lúc này, cơn thịnh nổ trong anh như chạy khắp cơ thể.
Vốn tưởng rằng Đường Hoan thật lòng yêu anh, không ngờ tới cuối cùng cô lại dùng điều kiện để nói với anh về cuộc hôn nhân này.
Rõ ràng trong lòng cô không có anh, vậy cô có tư cách gì để hỏi anh người anh yêu là ai? Ra khỏi thang máy, cúi lưng ngồi vào trong xe, cảm xúc trong lòng Đoạn Kim Thần hỗn loạn, đột nhiên nhận được điện thoại từ trợ lý Kiệt Lâm.
“Giám đốc Đoàn, cô Mộ nói có chuyện quan trọng muốn gặp anh.”
Điện thoại vừa thông, giọng nói dứt khoát, ngắn gọn của Kiệt Lâm liền vang lên.
Ở bên cạnh Đoạn Kim Thần nhiều năm như vậy rồi, anh đã rất hiểu tính cách của Đoạn Kim Thần, do vậy điện thoại vừa thông liền lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Đoạn Kim Thần chau mày, trầm giọng nói: “Chút chuyện này cậu không tự xử lý được sao? Không gặp.”
Sau khi nói xong, anh thẳng thừng ngắt máy.
Kiệt Lâm ở đầu dây bên kia sững sờ vài giây, nghe thấy tiếng “tút tút”
vang lên từ trong điện thoại, lúc này mới sực tỉnh.
Anh thật sự không hiểu trước đây chẳng phải Đoạn Kim Thần rất để tâm tới Mộ Vũ Nghiên hay sao? Tại sao bây giờ mỗi khi nhắc tới cô anh đều tỏ thái độ? Lắc đầu, đây không phải là chuyện của anh, cũng không nên nhắc tới chuyện này với Đoạn Kim Thần.
Đưa mắt nhìn về phía Mộ Vũ Nghiên vẫn nhất định không chịu rời đi, trong lòng anh bỗng cảm thấy bất lực.
Sau một tuần điều dưỡng trong bệnh viện, Đường Hoan cuối cùng cũng xuất viện rồi.
Trước khi cô ra viện, bác sĩ liên tục dặn dò cô nhất định phải bổ sung dinh dưỡng, không quá lao lực, bằng không tới lúc đó người chịu khổ nhất vẫn chính là cô.
Khoảng thời gian cô ở trong viện, Đoạn Kim Thần ngày nào cũng ở bên cạnh cô, tuy rằng cả hai không mấy khi nói chuyện với nhau, nhưng Đường Hoan lại có cảm giác an toàn khi có anh ở bên cạnh.
Chỉ là khá kì lạ khi hôm nay là ngày cô xuất viện nhưng Đoạn Kim Thần quả nhiên lại không tới đón cô.
Đưa mắt nhìn quanh phòng bệnh, khóe môi cô khẽ cong lên, Đường Hoan, mày thật ngốc, anh ấy chỉ là thấy thương hại nên mới ở đây chăm sóc mày thôi, mày lại tưởng rằng trong lòng anh ấy có vị trí của mày sao? Thật nực cười.
Nhấc hành lý chuẩn bị đi, bỗng nhiên có hai người đàn ông trong trang phục bác sĩ tiến vào.
“Cô Đường, cô vẫn còn một hạng mục sức khỏe chưa kiểm tra, chúng tôi đưa cô đi kiểm tra.”
Nhớ tới hôm nay Đoạn Kim Thần nói với cô rằng chờ cô tiến hành kiểm tra xong sẽ tới đón cô, lẽ nào đây là điều mà anh nói sao? Trong lòng tuy có chút hoài nghi, có điều cô vẫn tin tưởng đi theo hai người họ ra ngoài.
Kiểm tra nhanh chóng được hoàn thành, sau khi tỉ mỉ ghi chép lại lời dặn dò của bác sĩ, khi chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên người đàn ông vừa đưa cô tới đây kiểm tra lên tiếng nói: “Cô Đường, bây giờ đã xong xuôi mọi chuyện, vậy để tôi đưa cô về nhà, giám đốc Đoạn có việc gấp nên không thể tới đón cô được.”
“Ừm.”
Nghe thấy họ nhắc tới Đoạn Kim Thần, Đường Hoan cũng không quá nghi ngờ mà chỉ gật đầu rồi đi theo họ ra ngoài.
Tại tập đoàn Đoàn Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế làm việc, gọi video bàn chuyện công việc với đối tác.
“Tôi cảm thấy kế hoạch lần này của chúng ta có thể chia ra làm ba giai đoạn, giai đoạn một…….”
“Reng reng….”
Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên, cắt ngang lời nói của anh, sau khi nói một tiếng xin lỗi với đối tác bên kia, liền nhận điện thoại, “Alo.”
“Đoạn Kim Thần, anh có phải lại tiếp tục giam lỏng Hoan Hoan rồi không?”
Nghe thấy Giang Chi Thịnh gọi tên Đường Hoan một cách thân mật, Đoạn Kim Thần chau mày trả lời: “Tôi giam lỏng cô ấy để làm gì? Hôm nay cô ấy chẳng phải đã xuất viện rồi sao?”
Giang Chi Thịnh nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Đoạn Kim Thần liền giận dữ nói: “Anh tốt nhất hãy cầu nguyện cho cô ấy đừng xảy ra chuyện gì đi, cũng làm phiền anh quản kĩ người phụ nữ của mình, đừng để cô ta tới tìm Đường Hoan gây rắc rối.”
Khi Đoạn Kim Thần vừa định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên bị ngắt đoạn, trong lòng bỗng trùng xuống, đưa tay nhấn nút vào điện thoại nội bộ gọi Đường Lâm tới.
“Cậu lập tức đi điều tra cho tôi hôm nay Mộ Vũ Nghiên làm gì rồi.”
Thấy sắc mặt u ám của Đoạn Kim Thần, Kiệt Lâm không dám vòng vo, vội vàng báo cáo: “Từ sáng sớm hôm nay cô Mộ đã tới đoàn phim, buổi trưa nhận được điện thoại ra ngoài một lát rồi quay về, sau đó đạo diễn còn mắng cô ấy một trận.”
Đoạn Kim Thần đột nhiên nhớ tới hôm qua khi anh rời khỏi phòng bệnh, anh có cảm giác như có ai đó đang âm thầm theo dõi anh, vốn tưởng rằng do anh quá mẫn cảm, nhưng bây giờ nghĩ lại anh chợt cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
“Lập tức trích xuất camera trong bệnh viện, rà soát xem hôm nay ai là người đưa Đoạn phu nhân ra khỏi bệnh viện.”
Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói, giọng nói khiến bất cứ ai nghe thấy cũng đều không dám trái lệnh.
Kiệt Lâm nghe thấy vậy liền vội vàng gật đầu rồi lui ra ngoài.
Khi cả phòng làm việc chỉ còn lại một mình anh, Đoạn Kim Thần trầm ngâm vài giây, cuối cùng nhấc áo khoác đi ra ngoài.
Anh đi thẳng tới thang máy chuyên dụng, rồi di chuyển tới bãi đỗ xe của tòa nhà, khi chuẩn bị đưa tay mở cửa xe, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Nhìn vào màn hình hiển thị một dãy số lạ, không chút do dự mà thẳng tay ngắt may.
Chỉ là không đầy một giây sau, tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, vẫn là dãy số ấy, Đoạn Kim Thần chau mày, nhấp màn hình nhận máy.
“Alo.”
“Đoạn Kim Thần.”
Một giọng nói phẫn nộ từ trong điện thoại truyền ra, “Chuyện này anh tốt nhất hãy nói rõ ràng với tôi.”
“Giang Chi Thịnh?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, Đoạn Kim Thần không hề để tâm tới ngữ điệu của anh, “Hoan Hoan ở chỗ anh sao?”
Thấy anh có vẻ gấp gáp, Giang Chi Thịnh nhếch môi cười, anh gằn giọng nói: “Tôi không biết giữa anh và Mộ Vũ Nghiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn biết, nhưng bây giờ anh là một người đàn ông đã có vợ, còn Hoan Hoan là vợ hợp pháp của anh, nhưng anh lại hết lần này tới lần khác làm tổn thương cô ấy, anh đừng quá đáng như vậy nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.