Nhìn vào dáng vẻ như chẳng muốn nói quá nhiều của anh, Đường Hoan mím môi, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nằm im nhìn lên trần nhà.
Không biết bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đã sang ngày hôm sau, còn ngày hôm qua Đoạn Kim Thần rời đi từ lúc nào cô hoàn toàn không hề hay biết.
Khi cô định ngồi dậy, một gương mặt bỗng từ đâu xuất hiện ngay trước mắt cô, dọa cô giật nảy mình, theo phản xạ Đường Hoan cầm gối vứt ra.
La Vưu Phi bật cười bắt lấy gối của Đường Hoan, chẳng hề vì hành động vừa rồi của cô mà tức giận, ngược lại mỉm cười trêu đùa cô: “Hự hự, cậu đang muốn mưu sát mình đấy sao?”
Đường Hoan lườm cô một cái, giận dỗi nói: “Cậu còn ở đó mà nói mình muốn mưu sát nữa à, cậu thiếu chút nữa là dọa chết mình rồi đấy.”
La Vưu Phi nhún vai, vô tội nói: “Vì mình không biết cậu đột nhiên tỉnh lại như vậy, mình chỉ là muốn xem xem rốt cuộc tối qua cậu đã trải qua những gì mà thôi.”
Vừa nói, cô vừa nhếch mắt, “Nói đi nói lại thì đây cũng là bệnh viện, hai người không thể chú ý một chút được sao? Dù cho buổi tối bệnh viện ít người qua lại, nhưng lỡ như bị hộ tá hay bác sĩ trực ban nhìn thấy thì phải làm sao?”
Đường Hoan ngơ ngác nghe cô nói, đưa tay sờ lên trán rồi lại sợ lên người.
“Không có gì khác cả mà, Vưu Phi, có phải sáng nay cậu vừa ăn phải khoai ngứa hay không, mới sáng sớm đã tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655852/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.