Dì Đồng thấy hai người đều đã ngồi xuống lập tức sai người dọn bữa sáng, khi bà nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Hoan, trong mắt tràn đầy lo lắng, “Cô chủ, sao sắc mặt cô kém vậy? Có phải cơ thể không thoải mái không?”
Bà vừa nói vừa ngay ngắn bày bữa sáng lên bàn.
Cô lắc lắc đầu, coi như không nhìn thấy Đoạn Kim Thần qua loa nói, “Không sao.”
Ánh mắt cô mất tự nhiên liếc qua bàn tay quấn vải trắng của anh, mắt hơi lóe lên.
Dì Đồng nghe vậy gật gật đầu, nhưng sự lo lắng trong mắt từ đầu đến cuối vẫn không biến mất.
Bà đã sớm nhìn thấy tay Đoạn Kim Thần quấn băng gạc, nhưng dù sao bà cũng chỉ là người giúp việc, hỏi quá nhiều trái lại không tốt. Thật ra bà không thể hiểu được, từ đầu hai người vẫn rất hòa hợp, hiện giờ sao lại cãi nhau thành thế này?
Bà khẽ thở dài dưới đáy lòng, cuối cùng để lại không gian riêng cho bọn họ.
Sau khi ăn sáng xong, Đoạn Kim Thần giống như thường ngày rời biệt thự đến công ty làm việc, trước khi đi còn cố ý dặn là tối nay anh sẽ về trễ.
Đối với lời anh nói, Đường Hoan lại coi như không nghe thấy, chờ sau khi anh rời đi liền đến vườn hoa đằng sau phơi nắng.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời gần như lấp lánh trong suốt, hai mắt cô nhắm chặt nằm trên ghế dựa thất thần.
Di động trên bàn trà đột nhiên vang lên, cô vốn không muốn để ý đến, nhưng sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655827/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.