Không biết từ khi nào trong tay cô đã cầm một con dao gọt hoa quả, vết thương trên tay cô hình như cũng từ con dao kia mà ra.
Thời gian như ngưng lại, không khí yên lặng đến đáng sợ. Ga giường trắng tinh dần dần nhuộm đỏ, thân thể Đường Hoan run lẩy bẩy, hai tròng mắt nhìn anh dần dần có vẻ sợ hãi, “Anh điên rồi sao?”
Màu máu đỏ tươi hung hăng đâm vào hai mắt cô khiến nó cũng dần đỏ rực lên.
Anh điên rồi sao? Vì sao lại dùng tay bắt lấy?
Đoạn Kim Thần chau mày, sắc mặt cực kỳ u ám, “Anh nên hỏi em câu đó mới đúng, rốt cuộc em muốn làm gì, em không muốn sống nữa sao?”
Nếu anh không phản ứng kịp thời, chỉ sợ hiện giờ cô đã xuống suối vàng rồi.
Khuôn mặt tuấn tú từng chút từng chút ép sát về phía cô, mắt anh lóe lên tia sáng, “Em muốn chết như vậy sao, hửm?” Trong mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm khiến Đường Hoan đột nhiên co rụt lại.
Cô bất giác lắc đầu, “Tôi không muốn...”
Tay nắm dao gọt hoa quả nhẹ buông lỏng, sao cô có thể muốn chết được?
Bà ngoại còn chờ cô chăm sóc, cô còn chưa báo thù, cái chết của con còn chưa điều tra rõ ràng, sao cô có thể muốn chết được?
Vừa rồi chẳng qua là cô bị ma quỷ ám ảnh mới có thể làm ra chuyện mất lý trí như vậy.
“Tôi vốn muốn cho em chút thời gian tĩnh dưỡng, nhưng hiện giờ xem ra em căn bản không cần.”
Anh bình tĩnh vứt dao gọt hoa quả sang một bên, máu tươi chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655826/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.