Chương trước
Chương sau
Cơn giận trong lòng giống như biển lửa không ngừng ăn mòn lý trí của anh, chỉ mấy tiếng ngắn ngủi không gặp, vậy mà cô lại nóng lòng đi gặp Giang Chi Thịnh.
“Đường Hoan, xem ra những gì anh nói với em trước đây, em không hề để tâm đến nó.” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi mỏng của anh, nhiệt độ lập tức giảm xuống mấy phần.
Đường Hoan có chút đờ đẫn trước khí lạnh tỏa ra trên người anh, đầu ngón tay cô run lên, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Chi Thịnh đã vươn tay kéo cô từ phía sau, anh ưỡn thẳng lưng nhìn thẳng vào Đoạn Kim Thần không chút sợ hãi: “Đoạn Kim Thần, anh nói chuyện khách khí một chút, tôi nói rồi, chỉ cần anh đối xử không tốt với Hoan Hoan, tôi nhất định sẽ giành lại cô ấy.”
Lửa giận trong lòng lập tức bốc cháy, Đoạn Kim Thần quát lên một tiếng: “Đừng hòng!”
Anh vừa dứt lời, nắm đấm liền vung lên như gió.
“Đừng!” Đường Hoan hét lên, cô muốn ngăn cản nhưng lại bị họ đẩy ra, cô buộc phải lùi lại hai bước.
Những cú đấm mạnh mẽ khiến Giang Chi Thịnh không có khả năng chống trả, một cú đá vào giữa bụng khiến anh ngã xuống đất.
Còn chưa kịp đứng dậy, Đoạn Kim Thần đã sải bước tới rồi kéo cổ áo anh, những cú đấm tàn nhẫn đánh lên người Giang Chi Thịnh: “Nếu như anh muốn tìm chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh.”
Giọng nói lạnh lùng như phát ra từ địa ngục, khiến người ta lạnh cả sống lưng, Đường Hoan sắc mặt tái nhợt, cô vội vàng tiến lên: “Đừng đánh nữa, Đoạn Kim Thần, dừng lại! Nếu còn đánh nữa anh ấy sẽ chết mất.”
Đoạn Kim Thần hung hăng đánh vào mặt Giang Chi Thịnh lần cuối rồi mới thu tay lại.
Đường Hoan lấy khăn giấy ra muốn giúp Giang Chi Thịnh lau vết máu trên mặt nhưng còn chưa kịp đến gần đã bị Đoạn Kim Thần kéo tay lại, cơ thể cô mất thăng bằng ngã vào vòng tay của người đàn ông, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt u ám của Đoạn Kim Thần: “Em không nỡ nhìn thấy anh ta bị thương như vậy sao?”
Đường Hoan vốn đang tức giận, lời nói của anh lại càng đổ thêm dầu vào lửa, cô hất tay anh ra và cho anh một cái tát.
“Bốp” một tiếng, Đoạn Kim Thần nghiêng mặt sang một bên.
Không khí lập tức ngừng lại, một luồng khí tức nguy hiểm toát ra từ người anh, giây tiếp theo cổ tay cô bị Đoạn Kim Thần nắm chặt, vẻ mặt của anh u ám giống như ma quỷ từ địa ngục chui ra, khiến người ta khiếp sợ không dám lại gần.
“Đoạn Kim Thần, anh còn muốn phát điên đến khi nào nữa?” Cô chịu đựng nỗi đau từ cổ tay rồi gằn từng chữ nói: “Em vốn cho rằng anh không giống những người khác, nhưng bây giờ xem ra anh cũng chằng khác gì họ, rốt cuộc em đã làm chuyện gì có lỗi với anh mà đáng để anh ra tay làm tổn thương bạn em hết lần này đến lần khác như vậy?”
Trái tim cô đau nhói, cô thực sự chán ngấy cuộc sống suốt ngày bị anh ghen tuông và nghi ngờ hết lần này đến lần khác rồi, lẽ nào cô không có quyền kết bạn sao?
Đoạn Kim Thần mím môi thành một đường thẳng, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo những cảm xúc phức tạp: “Anh đã từng cảnh cáo em, là em không nghe.”
Người đang trong cơn tức giận là Đoạn Kim Thần hoàn hoàn không muốn giải thích, cũng không thèm giải thích, anh kéo tay cô rồi nhét vào xe: “Xem ra sự trừng phạt lần trước vẫn chưa đủ.” Giang Chi Thịnh nằm dưới đất trơ mắt nhìn Đường Hoan bị Đoạn Kim Thần kéo lên xe, anh chật vật đứng dậy, nhưng còn chưa đứng vững đã lại ngã xuống, khi anh ngẩng đầu lên, chiếc xe đã đi xa từ lâu rồi.
“Anh bỏ em ra! Đoạn Kim Thần, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đường Hoan không ngừng giãy dụa để thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, cô vùng vẫy cũng vô ích.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Đoạn Kim Thần lại dã man như vậy, cô và Giang Chi Thịnh rõ ràng chẳng làm gì cả, nhưng anh lại không phân trắng đen mà đánh người ta một trận.
Nghĩ đến Giang Chi Thịnh toàn thân yếu ớt nằm dưới đất, trong lòng cô không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Đoạn Kim Thần mím môi không nói, hơi thở tàn độc trên người ngày càng nặng nề hơn.
Chiếc xe dừng lại ở Vịnh Nguyệt Hồ, Đoạn Kim Thần mở cửa xuống xe và kéo Đường Hoan lên lầu, anh không quan tâm sự vùng vẫy của cô mà kéo cô đi vào phòng ngủ, anh hất mạnh tay, cô ngã nhào xuống ghế sofa.
“Ui....”Một lực đạo mạnh mẽ khiến cô hoa mắt chóng mặt, tay cô đập vào lưng ghế sofa, cô đau đớn hít một hơi thật sâu.
Khó khăn lắm mới ổn định lại, cô trừng mắt nhìn anh: “Đoạn Kim Thần, anh thật quá đáng, anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy?”
Cô kìm nén sự tủi thân trong lòng và không chịu lùi bước trước mặt anh, cô hét lên: “Anh trả lời đi, rốt cuộc em đã làm gì khiến anh tức giận như vậy?”
Khóe mắt cô chua xót, móng tay đã cắm sâu vào da thịt, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chua chát.
“Đùng” Đoạn Kim Thần đấm mạnh lên tường với ánh mắt giận dữ.
So với sự tức giận của anh, Đường Hoan càng lo lắng cho vết thương của Giang Chi Thịnh hơn, cô đứng dậy bước ra ngoài.
“Em muốn đi đâu?” Còn chưa kịp đứng dậy đã bị Đoạn Kim Thần siết chặt tay lại: “Em quan tâm đến anh ta như vậy sao? Thấy anh ta bị thương nên em đau lòng sao? Hay là nói người em yêu là anh ta?”
Nghĩ đến những suy nghĩ của Giang Chi Thịnh với Đường Hoan, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, anh hận không thể chặt anh ta ra thành tám mảnh.
Anh luôn không thay đổi sắc mặt dù vui hay tức giận, nhưng hễ động đến những chuyện của Đường Hoan, anh liền không còn là mình nữa.
“Em yêu anh ấy thì sao?” Đối với sự tức giận của anh, Đường Hoan hét lên một câu dối lòng.
Bây giờ anh lộ ra dáng vẻ ghen tuông này cho ai xem, người phụ nữ anh yêu không phải cô, bây giờ tại sao lại chất vấn cô giống như một người chồng phàn nàn như vậy?
Suy nghĩ vừa xuất hiện, cô lập tức sững sờ trong vài giây.
Không, chắc chắn là cô đã nghĩ nhiều rồi, sao anh có thể ghen cơ chứ?
“Chết tiệt!” Đoạn Kim Thần chửi thề một câu, cơn ghen mãnh liệt dường như ép anh phát điên, anh bước tới vươn tay bóp cằm cô: “Em có biết kết cục của việc chọc giận anh không?”
Trên mặt anh lộ ra một nụ cười khát máu, khuôn mặt tuấn tú của anh áp sát cô: “Em có tin ngày mai anh có thể làm cho Giang Thị biến mất hoàn toàn không?”
Lời đe dọa trần trụi khiến đồng tử của Đường Hoan co rút lại, móng tay sắc nhọn đã đâm vào da thịt cô: “Em đương nhiên tin, còn có chuyện gì mà anh không thể làm chứ? Anh có thể không màng đến sự cho phép của em mà cưỡng bức em, thì đương nhiên cũng có thể không màng đến suy nghĩ của em mà khiến Giang Thị biến mất, nhưng anh làm như vậy chỉ khiến em càng hận anh mà thôi!”
Đường Hoan nhìn thẳng vào anh mà không chút sợ hãi, trong đôi mắt lạnh lùng mang theo sự xa cách, từng câu từng chữ đều giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Đoạn Kim Thần.
Anh biết cô hận anh từ lâu rồi, nhưng không ngờ khi nghe cô chính miệng nói ra, trái tim anh lại khó chịu như vậy.
“Ha ha...” Đột nhiên tiếng cười trầm thấp của anh vang vọng trong phòng: “Hận thì cứ hận đi, không sao cả, chỉ là em thực sự đã khiến anh mở rộng tầm mắt, anh vốn tưởng rằng em chỉ là một bông hoa hoang đàng, nhưng không ngờ lai đê tiện từ trong máu như vậy.”
Đường Hoan bất lực nhắm mắt lại, trái tim cô đau đến nỗi không thở nổi, tại sao anh luôn chà đạp lên sự tôn nghiêm của cô như vậy?
“Bị nói trúng tim đen rồi sao?” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, trong mắt cuộn lên những cảm xúc kỳ lạ.
Thật lâu sau Đường Hoan mới mở mắt ra mà nhìn thẳng vào anh: “Anh có biết không? Em từng nghĩ kết hôn với anh cũng rất tốt, bởi vì anh thực sự đã giúp em rất nhiều, cho dù kết hôn với anh vì lý do gì đi nữa, nhưng ít nhất em rất cảm kích anh, bởi vì anh đã cứu bà ngoại, người quan trọng nhất với em trên đời này. Cho dù anh hiểu lầm em, khi đối mặt với những lời lạnh lùng của anh, em cũng có thể tự nói với bản thân rằng không sao, nhưng anh luôn có khả năng xóa sạch mọi thiện cảm của em dành cho anh.”
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Em luôn nói với bản thân rằng sớm muộn cũng có một ngày em sẽ ly hôn với anh, không sao cả, những điều này em đều có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ anh lại không ngừng làm tổn thương em, tổn thương bạn bè xung quanh em, lẽ nào hiện tại anh còn muốn chà dạp lên lòng tự trọng cuối cùng còn xót lại của em sao?”
Càng nói về sau, ánh mắt cô càng trở nên mơ hồ, trong lòng Đoạn Kim Thần có chút xót xa, cảm xúc trong lòng anh lúc này không thể diễn tả bằng lời: “Lẽ nào Giang Chi Thịnh có thể thỏa mãn em, có thể cho em mọi thứ sao?”
“Ít nhất anh ấy biết tôn trọng và chăm sóc em, không giống như anh chỉ biết làm tổn thương em.” Đường Hoan lớn tiếng phản bác lại, lòng bàn tay đã rướm máu nhưng cô không để ý.
Cơn giận khó khăn lắm mới lắng xuống của anh lại dâng lên, trong mắt phát ra những tia sáng bức người: “Vậy sao? Anh muốn xem xem sau khi em biến thành hoa tàn bại liễu rồi, anh ta còn yêu em hay không!”
Nói xong, anh giống như một con thú mất hết lý trí nhào người lên đè cô xuống ghế sofa, anh không quan tâm đến sự vùng vẫy của cô mà mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Nụ hôn của anh mang theo bão táp, không có chút dịu dàng nào cả.
“Buông em ra....” Đôi mắt vốn sáng rực của Đường Hoan lúc này chỉ còn lại sự u ám, trong giọng nói mang theo một sự bất lực.
“Buông ra để em đi tìm Giang Chi Thịnh sao? Đừng hòng!”
“A....Buông ra....” Những lời còn dang dờ của cô bị Đoạn Kim Thần nuốt vào trong, bàn tay nóng như lửa đốt của anh chơi đùa điểm nhạy cảm trên thân thể cô.
Cô bất lực chịu đựng sự tức giận của anh, trái tim cô đã tê liệt từ lâu rồi.
Sau khi xong chuyện, nhìn Đường Hoan đã hôn mê ngủ thiếp đi, trong mắt Đoạn Kim Thần thoáng qua một tia đau lòng, anh nhẹ nhàng bế cô lên rồi đặt xuống giường.
Trong không khí còn tràn ngập mùi mờ ám, anh nhìn cô, cảm xúc ngày càng phức tạp.
Cô là người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối không cho phép cô ở bên người đàn ông khác, trừ khi anh thực sự muốn buông tay, nếu không cả đời này cô đều không được rời khỏi anh.
Anh đứng thằng dậy và tao nhã mặc quần áo, dáng vẻ trái ngược với lúc tức giận vừa nãy.
Đường Hoan đang ngủ thì tỉnh dậy, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân xa xăm và giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: “Dì Đồng, bây giờ tôi phải quay lại công ty, sau khi cô ấy tỉnh dậy hãy mang đồ ăn lên phòng cho cô ấy.”
“Vâng, cậu chủ.” Dì Dồng gật đầu, bước chân của hai người cũng xa dần.
Cho đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh, cô mới từ từ mở mắt ra, nước mắt chảy dài trên mặt cô, tấm ga trải giường bị túm đến nhăn nhúm lại.
Cô đột nhiên rất hận bản thân, cô luôn không có cách nào từ chối anh, rõ ràng không muốn phát sinh bất cứ mối quan hệ gì với anh, nhưng cơ thể của cô lại luôn đi ngược lại cô.
Rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể hoàn toàn rời khỏi anh?
Cô khẽ thở dài, sau đó nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ, nhưng cô luôn ngủ không yên, cứ nửa mơ nửa tỉnh, luôn nghe thấy có ai đó đang nói chuyện.
“Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?” Anh chạm vào làn da nóng rực của Đường Hoan, trong giọng nói mang theo một sự tức giận, nhưng sự đau lòng trong mắt lại không cách nào che giấu được.
Dì Đồng cũng nhìn Đường Hoan với vẻ mặt đau lòng: “Cậu chủ, sau khi cậu đến công ty, phu nhân ngủ một mạch đến tối qua, theo lời dặn dò của cậu, tôi nấu cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không dậy, chúng tôi lại không dám làm phiền cô ấy nên mới....”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.