Khi bước vào cửa lớn của khoa tim mạch, Đường Hoan vừa vặn chạm mặt Đoạn Lâm Phong, giọng nói dịu dàng của anh ta trở nên vô cùng rõ ràng trong hành lang bệnh viện.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Lâm Phong, cô khẽ nheo mắt lại, đúng là âm hồn bất tán!
Cô không muốn dây dưa với anh ta nên đi vòng qua anh ta và chuẩn bị đi về phía phòng bệnh của Đoạn Trấn Nam, nhưng có một số người không chịu làm theo ý cô.
“Hoan Hoan, em không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?” Anh vươn tay ra chặn đường cô lại: “Hay là nói em sợ ở riêng với anh, sợ sẽ nhớ đến những chuyện quá khứ nên mới đi gấp như vậy?”
Anh nhìn thẳng vào cô, hôm nay Đường Hoan mặc một chiếc sơ mi màu trắng, quần tây màu đen và phối với một đôi giày cao gót mày đen, cô ăn mặc rất đơn giản, chuyên nghiệp và gọn gàng, trông rất có kinh nghiệm.
“Cút đi.” Khi thấy Đoạn Lâm Phong không có ý định nhường đường, Đường Hoan không còn kiên nhẫn nữa.
Nhìn ánh mắt chán ghét của Đường Hoan, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương: “Hoan Hoan, sao em có thể bày ra dáng vẻ này với anh? Em có biết mỗi tối anh đều rất nhớ em không?”
Lời tỏ tình chân thành khi lọt vào tai Đường Hoan lại trở nên cực kỳ mỉa mai.
Lúc trước khi cô yêu anh, anh không trân trọng, bây giờ lại sống chết bám lấy cô, lẽ nào đàn ông đều đê tiện như anh ta sao?
Không, chỉ có mình anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655778/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.