Chương trước
Chương sau
Khi bước vào cửa lớn của khoa tim mạch, Đường Hoan vừa vặn chạm mặt Đoạn Lâm Phong, giọng nói dịu dàng của anh ta trở nên vô cùng rõ ràng trong hành lang bệnh viện.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Lâm Phong, cô khẽ nheo mắt lại, đúng là âm hồn bất tán!
Cô không muốn dây dưa với anh ta nên đi vòng qua anh ta và chuẩn bị đi về phía phòng bệnh của Đoạn Trấn Nam, nhưng có một số người không chịu làm theo ý cô.
“Hoan Hoan, em không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?” Anh vươn tay ra chặn đường cô lại: “Hay là nói em sợ ở riêng với anh, sợ sẽ nhớ đến những chuyện quá khứ nên mới đi gấp như vậy?”
Anh nhìn thẳng vào cô, hôm nay Đường Hoan mặc một chiếc sơ mi màu trắng, quần tây màu đen và phối với một đôi giày cao gót mày đen, cô ăn mặc rất đơn giản, chuyên nghiệp và gọn gàng, trông rất có kinh nghiệm.
“Cút đi.” Khi thấy Đoạn Lâm Phong không có ý định nhường đường, Đường Hoan không còn kiên nhẫn nữa.
Nhìn ánh mắt chán ghét của Đường Hoan, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương: “Hoan Hoan, sao em có thể bày ra dáng vẻ này với anh? Em có biết mỗi tối anh đều rất nhớ em không?”
Lời tỏ tình chân thành khi lọt vào tai Đường Hoan lại trở nên cực kỳ mỉa mai.
Lúc trước khi cô yêu anh, anh không trân trọng, bây giờ lại sống chết bám lấy cô, lẽ nào đàn ông đều đê tiện như anh ta sao?
Không, chỉ có mình anh ta đê tiện như vậy mà thôi.
“Nếu như em ngoãn ngoãn trở về bên anh, anh hứa sẽ không làm tổn thương em, nếu không em nhất định sẽ hối hận.” Giây trước còn dịu dàng trìu mến, giây sau đã lập tức thay đổi sắc mặt.
Haha....người đàn ông này đúng là chết không đổi tính, đổi qua đổi lại giữa tình cảm và sự tàn nhẫn.
“Nếu như anh còn bám lấy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.” Đường Hoan nghiến răng nói: “Nếu như để người khác biết anh bám lấy chị dâu của mình, chỉ sợ anh sẽ không giữ nổi cái mặt này đâu.”
Cô vốn tưởng rằng những lời này sẽ khiến Đoạn Lâm Phong có chút kiêng kỵ, dù sao anh ta và Đoạn Kim Thần có mối quan hệ gì thì mọi người đều biết, nhưng cô đã sai.
Đoạn Lâm Phong bình tĩnh lấy điện thoại ra đưa cho cô, đồng thời thúc giục cô: “Nào, gọi cảnh sát đi, anh muốn xem xem họ sẽ bắt anh hay là bắt em.”
Nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn của anh ta, Đường Hoan tức giận trong lòng, móng tay sắc bén cắm sâu vào da thịt cô.
Bây giờ giá trị của Đoạn Lâm Phong đã tăng vọt, cho dù có gọi cảnh sát, cảnh sát cũng không dám làm gì anh ta, ngược lại người bày trò sẽ là cô, người ngoài sẽ chỉ nói cô không biết quan tâm đến danh tiếng của nhà họ Đoạn mà báo cảnh sát bắt chú nhỏ của mình. Thấy cô không đón lấy điện thoại, Đoạn Lâm Phong lắc điện thoại và nói: “Anh đã cho em cơ hội, là em không biết trân trọng, điều anh thích nhất chính là thái độ không chịu khuất phục của em, điều này khiến anh nhìn thấy mình của năm đó.”
“Hoan Hoan, hãy thừa nhận đi, em và anh đều cùng một loại người, chỉ có chúng ta mới là thích hợp nhất, cho dù quá khứ anh đã làm gì, thì anh đều muốn cho người mình thích một cuộc sống tốt nhất.” Nói rồi anh vươn tay định chạm vào mặt Đường Hoan nhưng lại bị cô né tránh và hất ra.
“Đoạn Lâm Phong, phiền anh hãy chú ý, anh không cần thể diện nhưng tôi cần!”
Rõ ràng anh ta sịnh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc, nhận được sự giáo dục cao cấp, nhưng tại sao anh ta lại có thể không màng đến hình tượng của gia đình mà luôn làm theo ý mình như vậy?
“Thể diện là cái gì vậy?” Đoạn Lâm Phong cười khẩy: “Chỉ cần trong tay có quyền có tiền, thì em có thể sống một cuộc sống mà em muốn, mấy thứ nông cạn như thể diện này đã không còn quan trọng với anh từ lâu rồi, hơn nữa, nếu như như vậy có thể khiến em trở về bên anh, anh còn cần thể diện làm gì?”
Vừa dứt lời, anh liền ghì tay lên vai Đường Hoan và đẩy cô vào góc tường: “Hoan Hoan, anh từng nói, chỉ cần em ngoãn ngoãn trở về bên anh, anh sẽ yêu thương em như trước đây, Đoạn Kim Thần sẽ không yêu em đâu, chỉ có anh mới toàn tâm toàn ý yêu em mà thôi.”
Trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ, Đường Hoan đẩy mạnh anh ta ra: “Buông tôi ra! Đoạn Lâm Phong, anh đừng có bám lấy tôi nữa, cho dù tôi biến thành ma cũng sẽ không tha cho anh đâu.”
Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, hy vọng có người đi qua, nhưng hành lang trống không, thậm chí không có một bóng người.
Đây là khu VIP, để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân, hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, cho nên dù Đường Hoan có hét khàn cả cổ cũng không ai nghe thấy.
Làm thế nào đây?
Khi Đường Hoan đang lo lắng toát đầy mồ hôi thì một giọng nói tức giận vang lên.
“Đoạn Lâm Phong, buông cô ấy ra.”
Lúc đầu Đoạn Lâm Phong còn tưởng là Đoạn Kim Thần, nhưng khi quay người lại thì nhận ra là Giang Chi Thịnh, anh đang định cười chế nhạo thì ăn trọng một cú đấm.
Anh không tự chủ được mà lùi lại hai bước, Đường Hoan nhân cơ hội rời khỏi anh, cô vội vàng chạy đến bên cạnh Giang Chi Thịnh: “Đại Thịnh, sao anh lại ở đây?”
Khóe miệng Đoạn Lâm Phong chảy máu, nhưng anh không vội bước lên trước mà đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng, anh tức giận trừng mắt nhìn Giang Chi Thịnh: “Giang Chi Thịnh, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, liên quan gì đến anh, tôi khuyên anh tốt hơn hết là đừng lo chuyện bao đồng.”
Giang Chi Thịnh bảo vệ Đường Hoan ở sau lưng, anh không sợ hãi mà nhìn thẳng vào anh ta: “Đoạn Lâm Phong, nếu như sau này anh còn quấy rầy Hoan Hoan, tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”
Trong mắt Đoạn Lâm Phong lóe lên tia tức giận, anh hung hăng trừng mắt nhìn Giang Chi Thịnh, sau đó ánh mắt rơi trên người Đường Hoan: “Hoan Hoan, em đúng là khiến anh mở rộng tầm mắt, khả năng quyến rũ đàn ông của em ngày càng lợi hại rồi đấy.”
Ánh mắt Đường Hoan tối sầm lại, cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Đoạn Lâm Phong, anh ăn nói cẩn thận một chút.”
Anh ta luôn miệng nói yêu cô, không muốn làm tổn thương cô, nhưng bây giờ anh ta lại dùng lời nói để bôi nhọ cô, Đoạn Lâm Phong anh được lắm.
“Anh nói chuyện như vậy không đủ lễ phép sao?” Trong lòng Đoạn Lâm Phong vừa tức giận vừa ghen tuông: “Em dám nói hai người trong sạch không?”
Anh nhìn thẳng vào Đường Hoan và tưởng rằng sẽ nghe được câu trả lời của cô nhưng không ngờ cô lại cười khẩy: “Tôi và anh ấy có quan hệ gì thì liên quan gì đến anh, Đoạn Lâm Phong, anh hãy thu lại vẻ mặt này của anh đi, bởi vì tôi cảm thấy ghê tởm.”
Câu nói cuối cùng, cô cố ý gằn từng chữ, sắc mặt Đoạn Lâm Phong lập tức thay đổi, lửa giận giống như biển lửa không ngừng ăn mòn anh, anh bước tới vươn tay ra muốn kéo cô, nhưng lại bị Giang Chi Thịnh gạt ra.
Bị ngăn cản hết lần này đến lần khác, Đoạn Lâm Phong đã hoàn toàn tức giận, anh giơ tay lên muốn chào hỏi Giang Chi Thịnh.
Nhưng Giang Chi Thịnh đã có phòng bị nên nghiêng người tránh được cú đấm của anh, nhân cơ hội Đoạn Lâm Phong không kịp phản ứng lại, Giang Chi Thịnh giơ chân đá vào bụng Đoạn Lâm Phong.
“Ưm.” Đoạn Lâm Phong bị đá đập mạnh lưng vào tường, anh rên rỉ đau đớn, lông mày khẽ cau lại.
Hai người lập tức không phân cao thấp, Đoạn Lâm Phong không ngờ Giang Chi Thịnh có vẻ ngoài mềm yếu lại mạnh mẽ như vậy, anh đã quá bất cẩn rồi.
“Lần sau nếu như còn để tôi biết anh quấy rầy cô ấy thì sẽ không đơn giản như một cú đá thế này đâu.” Bình thường Giang Chi Thịnh rất ít khi đánh người, nhưng chỉ cần có ai đó làm tổn thương Đường Hoan, anh đều sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Anh không cho Đoạn Lâm Phong cơ hội nói chuyện mà kéo Đường Hoan rời đi, nhìn bóng lưng bọn họ càng lúc càng đi xa, Đoạn Lâm Phong tức giận đấm lên tường, dục vọng chiếm hữu Đường Hoan của anh ngày càng lớn.
Ra khỏi cổng bệnh viện, Đường Hoan lặng lẽ rút tay lại và khẽ cười nói: “Đại Thịnh, vừa rồi cảm ơn anh, nếu như không có anh em thực sự không biết phải thoát thân thế nào, đúng rồi, sao anh lại ở đây.”
“Anh đến bệnh viện tái khám, có phải gần đây anh ta thường xuyên làm phiền em không?”
Tất nhiên người anh ám chỉ chính là Đoạn Lâm Phong.
Ánh mắt Đường Hoan hơi tối lại, cô không muốn nói nhiều nên lắc đầu: “Không, hôm nay vô tình gặp anh ta mà thôi.”
Anh bước lên một bước, khí tức của người đàn ông bao quanh cô, trên mặt Đường Hoan thoáng qua một tia gượng gạo, cô lặng lẽ lùi lại một bước.
“Hoan Hoan, cho dù xảy ra chuyện gì anh đều ở bên cạnh em, nếu như em có chuyện gì tuyệt đối đừng giấu anh.” Giọng nói dịu dàng khiến người nghe dễ chịu, ánh mắt nhìn cô tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Cô không dám nhìn vào đôi mắt tràn đầy tình cảm của anh, cô nhìn sang chỗ khác và mỉm cười: “Đại Thịnh, anh lại giúp em một lần rồi, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm. Đúng rồi, gần đây Vưu Phi thế nào rồi? Anh có liên lạc với cô ấy không?”
Kể từ khi La Thị khôi phục lại như trước, cô rất ít khi liên lạc với La Vưu Phi, một là vì cô ấy rất bận, hai là vì cô luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy, nên cũng không có nhiều dũng khí để chủ động tìm cô ấy.
Cái tên La Vưu Phi khiến nụ cười trên mặt Giang Chi Thịnh đông cứng lại: “Gần đây anh không liên lạc với cô ấy, vì bận chuyện của công ty, hôm nào chúng ta hãy cùng nhau ăn cơm đi, đã lâu chúng ta không tụ tập rồi.”
Thực ra anh không liên lạc với La Vưu Phi không phải vì anh bận, mà là vì anh không muốn để cô ấy có những hiểu lầm không đáng có.
“Anh hãy giúp em quan tâm nhiều hơn đến cô ấy, gần đây công ty rất nhiều việc nên em cũng ít liên lạc với cô ấy.” Bây giờ việc duy nhất cô có thể giúp La Vưu Phi là có gắng để họ có nhiều không gian tiếp xúc với nhau hơn, để Giang Chi Thịnh nhận ra vẻ đẹp của cô ấy.
Làm sao Giang Chi Thịnh có thể không hiểu ý của cô cơ chứ, bước chân anh đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng tắt lịm, anh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc: “Hoan Hoan, em biết rõ người anh thích là ai, tại sao em vẫn muốn đẩy anh ra?”
Trái anh tim như bị đá chặn lại khiến anh không thể thở nổi.
Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng Đoạn Kim Thần, tại sao cô thà để người ngoài giúp cô còn hơn là để anh giúp cô, lẽ nào cô không hề có chút tình cảm nào với anh sao?
Nhìn tâm trạng kích động của Giang Chi Thịnh, Đường Hoan nhíu mày: “Đại Thịnh, từ trước đến nay em không hề có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với anh, anh không cần thiết phải lãng phí thời gian ở bên cạnh em, em cũng không muốn lần nào cũng phải lặp lại điều này với anh.”
“Hoan Hoan....em nói xem rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng anh ta? Tại sao em thà nợ anh ta còn hơn là để anh giúp em.” Tận sâu trong lòng Giang Chi Thịnh có một sự đau đớn không thể xóa nhòa, hai tay anh khẽ siết vai cô.
Đường Hoan đau đớn nhíu mày, cô đưa tay đẩy anh ra: “Đại Thịnh, rốt cuộc em phải nói với anh bao nhiêu lần nữa anh mới chịu hiểu? Em và anh....”
“Xoẹt...”
Trong lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo thì một chiếc xe màu đen đỗ lại bên cạnh bọn họ, bánh xe cọ xát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai và cắt ngang lời nói còn dang dờ của Đường Hoan.
Cả hai đồng thời dừng động tác và quay đầu lại, đập vào mắt họ là một đôi giày da bóng loáng, dọc theo đôi giày là một chiếc quần tây màu đen, hướng lên trên thì thứ dễ thấy nhất chính là sợi chỉ vàng ở cổ tay áo,
Hô hấp của Đường Hoan như dừng lại, máu trong người cô đông lại, bởi vì người đến chính là Đoạn Kim Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.