Qua mấy ngày, có vẻ đã lành lặn vết thương ít nhiều nhưng vết thương trên đầu gối thì hình như không chút tiến triển nào. Cô cầm lấy chiếc khăn gấm bản to sơn thuỷ xám nhạt khoác lên vai nhỏ, ngồi yên trên sopha không chút tạo tiếng động nào, phòng ốc yên tĩnh. Mắt nhìn tấm thảm dưới chân mà mê say. Như một con mèo cuộn lông ngoan ngoãn nằm đấy, không xác định được ngày qua ngày.
Cửa phòng được đẩy ra, cô biết, tự nhiên như vậy chỉ có hắn trở lại, nhưng sao hôm nay lại trở về đột xuất. Hắn có bao giờ đâu, một là giờ tan ca nhưng rất hiếm, hai là tối mịch hay rạng sáng mới có hứng trở về. Cô không thể nằm tiếp vì hắn đã dừng lại vài giây đặt mắt đến. Hắn từ trước tiếp xúc với cô, so với hiện tại khác một trời một vực, hắn đêm qua là muốn đánh thức tính cách ương ngạnh của cô, nhưng mãi vẫn không thể, cô vẫn trơ trơ ra như một con búp bê sứ, không hồn không phách. Hắn có thể nhìn ra được đây là hai người nhưng hắn vẫn không tin được điều bản thân nghĩ đến.
Cô bỗng chốc hoảng sợ, hắn là phát hiện ra cái gì a? Trong một nốt nhạc, liền có năng lượng khắp người, không còn ủ rũ nữa mà vui vẻ chạy đến bên người hắn, cố gắng thể hiện bản thân thực có sức sống. Hắn ngày càng nghi ngờ, là đang giấu hắn cái quái gì mà hắn chưa đoán ra được.
Hắn khó chịu, muốn bóp nát cô ngay lập tức. Hắn nắm lấy cằm cô, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-thuc-khong-co-dao-ly/3262289/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.