Chương trước
Chương sau
Nghe thấy lời mẹ nói, Tô Lam cau mày đau khổ nói: “Chỉ cần bọn họ chưa ly hôn ngày nào, thì ngày ấy bọn họ vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, mẹ sẽ vẫn luôn là kẻ thứ ba, mẹ, lúc trước mẹ căm hận nhất chính là kẻ thứ ba mà, báu giờ mẹ già rồi mà sao lại muốn lưng đeo loại bêu danh này chứ? Hơn nữa đối phương còn là ba chồng của con, mẹ... Muốn con sau này phải sống như thế nào đây?”

Thấy vẻ mặt đau khổ của Tô Lam, Sở Thanh Diên khóc không ra nước mắt, nhíu mày lại, ôm ngực, dáng vẻ khó chịu.

Thấy mẹ giống như bị tái phát bệnh tim, Tô Lam nhanh chóng ngồi xổm xuống, vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Lúc này, Tô Yên bê trái cây từ trong phòng đi ra, vội vàng chạy tới, từ trong ngăn kéo bàn trà tìm ra một lọ thuốc, đổ từ bên trong ra mấy viên thuốc trợ tim nhét vào trong miệng cho Sở Thanh Diên, cũng bưng một cốc nước tới cho bà ấy uống vào.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Sở Thanh Diên mới tốt lên một chút, sau khi thở phào nhẹ nhõm, mới mệt mỏi dựa vào lưng ghế sô pha.

Thấy tình trạng của mẹ đã đỡ hơn, Tô Lam mới coi như thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc nãy thật sự đã dọa sợ cô rồi, cũng trách bản thân nói chuyện quá nóng nảy ở trong lòng, không suy xét đến cảm nhận của mẹ.

Lúc này, Tô Yên đột nhiên nói với Tô Lam: “Chị, chị đừng ép mẹ nữa, chuyện mẹ làm bây giờ... Đúng là không quá trong sạch, nhưng mà chuyện này xảy ra là cũng có lý do cả mà, cuộc hôn nhân của ba mẹ chồng chị vốn dĩ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, hơn nữa mẹ lẻ loi một mình nhiều năm như vậy, thật sự quá khổ, bây giờ vất vả lắm mới gặp được người thích mẹ, mà mẹ cũng thích người ấy, vì sao không thể ở bên nhau? Chẳng lẽ chị bắt mẹ đời này cứ sống lẻ loi hiu quạnh như thế mãi sao? Mẹ mới ngoài năm mươi tuổi mà thôi, nếu có thể sống đến hơn tám mươi tuổi, thì là còn tận ba mươi năm nữa đấy!”

Lời Tô Yên nói cũng không phải là không có lý, nhưng mà trong lòng Tô Lam vẫn không thể chấp nhận được, chỉ là nhìn lại dáng vẻ đau khổ của mẹ, lập tức thấy khỏ xử.



Sau đó, Tô Lam bèn nói: “Bây giờ nhà họ Quan đã rối loạn lắm rồi, ba chồng con đã đề xuất ly hôn với mẹ chồng con.”

Nghe thấy lời này, Sở Thanh Diên lập tức ngồi thẳng người, khó có thể tin hỏi: “Con nói cái gì? Ba chồng con muốn ly hôn với mẹ chồng con?”

“Đúng vậy, mẹ chồng con nhất thời không chấp nhận nổi, làm ầm ĩ lên với ba chồng con, Triều Viễn với cô nhỏ của con cũng không đồng ý, cho nên bây giờ mọi chuyện rơi vào cục diện bế tắc, ba chồng con nói nếu mẹ chồng con không đồng ý ly hôn, ông ấy sẽ đến toà án khởi tố.” Tô Lam trả lời.

Nghe vậy, Sở Thanh Diên ngạc nhiên lẩm bẩm: “Ông Quan, sao ông cũng không bàn bạc với tôi chút nào mà đã ngả bài với Lục Trang Đài rồi?”

Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của mẹ, Tô Lam không khỏi nhíu mày: “Mẹ, mẹ không biết từ trước à?”

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của con gái, Sở Thanh Diên nói: “Thật ra mẹ cũng biết mối quan hệ của mẹ với ông Quan bây giờ cũng không trong sạch, hơn nữa hẳn là không đúng đắn, nhưng mà mẹ với ông Quan đều quan tâm lẫn nhau, mấy ngày không gặp, bọn mẹ sẽ sống không nổi nữa, chỉ là dù sao bọn mẹ cũng đã tuổi này rồi, hơn nữa bọn mẹ còn là thông gia, cho nên mẹ với ông ấy đã thống nhất với nhau, sau này đợi qua một khoảng thời gian rồi gặp nhau trò chuyện là được, nhất định không thể lại tiếp tục lún sâu vào nữa, cho nên mấy ngày nay di động của mẹ đều tắt máy, mấy hôm nay mẹ đều không liên lạc gì với ông ấy, chỉ là không ngờ rằng sao ông ấy đã lỗ mãng làm ra loại quyết định này rồi?”

Tô Lam biết mẹ không cần phải lừa mình làm gì, xem ra là Quan Danh Sơn không nhẫn nhịn được nữa, cho nên muốn ly hôn với Lục Trang Đài trước, sau mày mới có thể đàng hoàng mà ở bên cạnh mẹ.

Xem ra Quan Danh Sơn đã động lòng với mẹ thật lòng, mẹ có thể gặp được người như Quan Danh Sơn thì Tô Lam cũng thấy rất vui, chỉ là, sai là sai ở chỗ ông ấy là ba của Quan Triều Viễn.

Bây giờ người nhà Quan cũng chưa biết Quan Danh Sơn với mẹ cô có sự qua lại như vậy, nếu như bọn họ biết... Hậu quả Tô Lam cũng không dám tưởng tượng, có lẽ nhà họ Quan sẽ gà bay chó sủa, Lục Trang Đài chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mẹ con bọn họ... Tô Lam nghĩ tới đã thấy đau đầu.

“Vậy ông Quan có nói sao ông ấy lại muốn ly hôn không? Bọn họ... Bọn họ có biết chuyện của mẹ với ông Quan không?” Sở Thanh Diên đột nhiên bắt lấy tay Tô Lam hỏi.

Tô Lam khẽ lắc đầu. “Ba chồng con chỉ lấy lý do là tình cảm với mẹ chồng con những năm gần đây không yên ổn, chẳng thà cứ ly hôn.”



Nghe thấy lời này, Sở Thanh Diên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Chỉ là giấy không gói được lửa, nếu ba chồng con ly hôn với mẹ chồng con, mẹ với ba chồng con ở bên nhau, thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết.” Tô Lam phát sầu nói.

Sở Thanh Diên không nói gì, nhưng mà có thể nhìn ra được tinh thần của bà ấy rất căng thẳng.

Tô Lam tiếp tục nói: “Ba chồng con đồng ý sẽ không lấy bất kỳ tài sản gì, chỉ cần mẹ chồng con đồng ý ly hôn, chỉ là bây giờ mẹ chồng con vẫn không đồng ý, không biết sẽ còn nhập nhằng tới khi nào nữa, loại kiện tụng ly hôn này, có khi còn mấy năm cũng chưa xong ấy chứ.”

“Không lấy tài sản?” Sở Thanh Diên không thể tin mà hỏi.

Tô Lam gật đầu nói: “Đúng là không lấy tài sản, ba chồng con không lấy bất cứ thứ gì, nói là sau này sẽ sống dựa vào tiền lương hưu.”

Lúc này, Tô Yên lại nói: “Nói như vậy thì Quan Danh Sơn thật lòng đối với mẹ rồi!”

Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày nói: “Em đừng ồn ào, nếu ba chồng chị không lấy tài sản gì, thì cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất khốn đốn, trước kia ông ấy là ai? Quan chức cấp cao của tỉnh ủy đó, ông ấy có thể chịu đựng được cuộc sống khó khăn nghèo khổ sao? Chưa kể nếu như người nhà họ Quan biết vì sao ông ấy ly hôn với mẹ chồng chị, thì sau này con trai với con gái của ông ấy sẽ còn nhận ông ấy không? Chắc chắn là sẽ căm ghét ông ấy muốn chết, vậy thì chẳng phải sau này ông ấy sẽ thành người cô độc à?”

Lúc này Tô Yên cũng gật đầu nói: “Cũng phải, cái giá phải trả này cũng quá lớn rồi.”

“Ba chồng chị ra cửa được người kính trọng, cả đời làm quan đều là hai bàn tay trắng, nhân phẩm chính trực, già rồi mà còn ầm ĩ ra loại chuyện liên quan đến tình cảm thế này, thì quả thật danh dự sẽ mất hết. Đến lúc đó, ông ấy chẳng những không có người nhà, không có địa vị, cũng không có cuộc tốt, nếu có thì chỉ có người phụ nữ là mẹ bầu bạn nửa đời sau với ông ấy, hai người cẩn thận mà nghĩ lại đi!” Tô Lam không muốn nói thêm gì nữa, dù sao chuyện tình cảm bọn họ có lựa chọn của riêng mình.



Cho nên, sau khi nói xong mấy lời này, Tô Lam bất đắc dĩ đứng dậy, nhấc túi của mình lên xoay người định đi.

“Chờ chút đã!” Lúc Tô Lam gần đi đến cổng lớn, Sở Thanh Diên đột nhiên gọi cô lại.

Tô Lam dừng bước, đứng ở đó cũng không quay đầu lại: “Mẹ, mẹ đối với con có ân nuôi nấng, con biết con không có quyền can thiệp vào đời sống tình cảm của mẹ, bây giờ con chỉ là nói tình hình hiện tại ra cho mẹ mà thôi, còn cuối cùng muốn lựa chọn như thế nào đều là chuyện của riêng mẹ, bất kể mẹ có đưa ra lựa chọn gì, con... Sẽ đều không trách mẹ!”

Im lặng vài giây, Sở Thanh Diên mới nói: “Con trở về nói với ba chồng con, mẹ quyết định rồi, sau này sẽ không gặp lại ông ấy nữa!”

Nghe thấy lời này, Tô Lam đột nhiên quay người lại.

Tô Lam nhìn thấy mẹ ngồi ở trên sô pha, đôi mắt đều là nước mắt, giờ phút này mẹ đã kìm nén không nổi, duỗi tay che kín miệng, tiếng khóc nhẹ nhàng làm cho người ta nghe thấy mà khó chịu.

“Mẹ, mẹ đã nghĩ kỹ chưa?” Tô Lam không muốn ép buộc bà ấy, trong lòng cũng rất hụt hẫng.

“Con cứ nói nguyên văn lời của mẹ với ông ấy là được.” Sở Thanh Diên nói một câu, sau đó xoay người òa khóc trở về phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.