Chương trước
Chương sau
Hôm nay hết giờ tan tầm, Tô Lam do dự thật lâu mới về nhà.

Nói thật, hôm nay trước khi gặp mẹ tư tưởng của cô còn rất kiên định, đó chính là bất kể thế nào cũng phải khuyên nhủ mẹ mau chóng phủi sạch quan hệ với Quan Danh Sơn, nhưng mà hôm nay sau khi nhìn thấy khuôn mặt u sầu và dáng vẻ bật khóc của mẹ, lập trường của cô lại không còn vững nữa.

Đời này của mẹ đã quá khổ rồi, vất vả lắm mới gặp được Quan Danh Sơn yêu thương bà ấy, nhưng mà đối phương lại đã có gia đình, hơn nữa còn là ba chồng của mình nữa, rõ ràng là ông trời không hề công bằng với bà ấy.

Tuy rằng Tô Lam có mang lòng áy náy đối với mẹ, nhưng mà tam quan của cô vẫn còn, ít nhất thì trước khi Quan Danh Sơn chưa ly hôn, cô không mong mẹ ở chung một chỗ với ông ấy.

Sau khi đã suy nghĩ kỹ rồi, Tô Lam mới vào cửa nhà.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, biệt thự bật đèn sáng trưng, chị Hồng đang chơi với Xuân Xuân, Minh An thì đang làm bài tập, mẹ Trần thì đang bận làm cơm chiều.

“Mẹ, mẹ.” Xuân Xuân nhìn thấy Tô Lam, lập tức vươn tay nhỏ muốn tìm cô.

Tô Lam bước tới khẽ xoa đầu con bé, an ủi con bé một chút, rồi để cho nó tiếp tục chơi với chị Hồng.

Sau đó, Tô Lam liền đi tới trước mặt Minh An, nhẹ giọng hỏi: “Ông nội đâu rồi?”

“Ông nội đang ở trong phòng mình ạ.” Minh An ngẩng đầu trả lời.



“Ừ, cứ làm bài tập tiếp đi.” Tô Lam vỗ nhẹ lên bả vai của Minh An, sau đó xoay người đi về hướng phòng ngủ của Quan Danh Sơn.

Cốc cốc...

Tô Lam gõ vang cửa phòng trước.

“Vào đi!” Rất nhanh, bên trong đã vang lên tiếng của Quan Danh Sơn.

Tô Lam đẩy cửa đi vào, nhìn thấy ánh đèn trong phòng rất sáng ngời, Quan Danh Sơn đang ngồi ở trước bàn đeo kính lão đọc sách.

Ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, tuy rằng đã sắp sáu mươi tuổi, nhưng mà tóc vẫn còn rất dày, chỉ là giữa thái dương có hai nhúm tóc màu bạc, nhưng lại không hề làm cho ông ấy trở nên già đi chút nào, mà ngược lại còn khiến cho ông ấy như có sự uy nghiêm và cao quý sinh ra đã có sẵn vậy.

Quan Triều Viễn được di truyền ngũ quan sắc nét và đôi mắt sâu thẳm của Quan Danh Sơn, đàn ông ở độ tuổi này trên mặt tràn ngập tang thương và thành thục, không chỉ có mẹ, mà có lẽ là bất kỳ người phụ nữ ở độ tuổi trung niên nào cũng đều không thể thoát được khỏi sự cuốn hút của ông ấy, giờ phút này Tô Lam rất là hiểu được vì sao mẹ lại thích ông ấy, có lẽ là chỉ vẻ bề ngoài này thôi đã quá mê người rồi, chưa kể Quan Danh Sơn còn là một người đàn ông bình dị gần gũi có lập trường của chính mình, lúc trước còn có cả hào quang của một vị quan chức tỉnh ủy nữa.

Vẻ bề ngoài cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất đó là người đàn ông này có thể vì mẹ mà không cần tài sản, từ bỏ vinh hoa phú quý, làm đến mức này thì thật sự là rất hiếm thấy, trong lòng Tô Lam rất nuối tiếc, nếu như mẹ bỏ lỡ Quan Danh Sơn, thì đời này cũng sẽ không gặp lại được người đàn ông nào như vậy nữa, hơn nữa bà ấy cũng sẽ không yêu lại được bất kỳ người đàn ông nào, bởi vì người phụ nữ đã từng gặp hoàng tử rồi, thì sẽ không coi trọng nô lệ.

Thấy Tô Lam đi vào, Quan Danh Sơn bỏ kính lão xuống, cười nói: “Tô Lam đấy à, đã ăn cơm chưa con?”

“Chưa ăn ạ... Ba, con có việc muốn nói với ba.” Tô Lam có hơi chút quẫn bách, dù sao tìm ông ấy nói về chuyện của mẹ, cô cũng có chút xấu hổ.

Nghe vậy, lại liếc mắt nhìn Tô Lam muốn nói lại thôi một cái, Quan Danh Sơn dường như cũng hiểu ra cô muốn nói chuyện gì với mình, bèn thanh thanh giọng nói, sau đó nói: “Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi.”

“Hôm nay con đã đi gặp mẹ con.” Tô Lam gật đầu một cái.

Nghe thấy lời này, quả nhiên Quan Danh Sơn có chút sửng sốt, nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì, dù sao ông ấy còn không biết đến cùng Tô Lam có biết chuyện giữa ông ấy và Sở Thanh Diên hay không.

Sau đó, Tô Lam nhìn Quan Danh Sơn nói: “Mẹ con bảo con mang một câu đến cho ba, sau này bà ấy sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa.”



Đột nhiên nghe thấy lời này, ánh mắt Quan Danh Sơn trở nên trống rỗng mà dại ra, có chút khó chấp nhận được hiện thực này, nhưng mà ở trước mặt Tô Lam vẫn cứ cố gắng giữ cho mình không mất bình tĩnh.

Nhưng mà từ đôi mắt của Quan Danh Sơn Tô Lam có thể nhìn ra được người đàn ông lão niên này đang thất vọng và khủng hoảng, người đàn ông giống như Quan Danh Sơn, sóng to gió lớn đã trải qua nhiều, phụ nữ và tình cảm đối với ông ấy mà nói có lẽ chỉ là thứ yếu mà thôi, nhưng mà từ biểu tình giờ phút này của ông ấy là có thể thấy, Tô Lam biết ông ấy đã động lòng với mẹ thật, lại còn là thật lòng nữa.

Sau một lúc lâu, Tô Lam gần như tưởng rằng ông ấy sẽ không bày tỏ gì, lúc cô sắp sửa xoay người rời đi.

Quan Danh Sơn lại đột nhiên mở miệng: “Chuyện của ba với mẹ con... Con đã biết hết rồi à?”

“Vâng.” Tô Lam khẽ gật đầu.

“Có phải con không đồng ý cho bọn ta... Ở bên nhau đúng không?” Quan Danh Sơn nhíu mày hỏi.

Tô Lam đón lấy ánh mắt của Quan Danh Sơn, kiên định trả lời: “Ít nhất ở dưới tình huống ba có gia đình, thì con cực lực phản đối, bởi vì đời này con với mẹ con căm hận nhất chính là người thứ ba, con không muốn làm người như vậy, càng không muốn để mẹ con làm người như vậy!”

Nghe thấy lời này, tay Quan Danh Sơn nắm chặt thành nắm đấm, biểu cảm trên mặt rất mất tự nhiên, sau một lúc lâu, mới nói: “Con trở về nói với mẹ con, ba nhất định sẽ ly hôn, mong bà ấy chờ bà, chờ ba thành người tự do rồi sẽ đi tìm bà ấy.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc mà kiên quyết của Quan Danh Sơn, trong lòng Tô Lam rất hụt hẫng, sao cô lại thành ống truyền lời của hai người bọn họ rồi? Không được, không được, cô không đóng nổi cái vai này đâu.

Sau đó, Tô Lam nói: “Ba, những lời này ba vẫn nên tự mình nói với mẹ con đi.”

Nói xong, Tô Lam lập tức xoay người đi ra khỏi phòng ngủ của Quan Danh Sơn.

Đóng cửa phòng lại, Tô Lam thở dài một hơi.

Nói thật, Tô Lam cho rằng Quan Danh Sơn là một người đàn ông rất có trách nhiệm, chỉ dựa vào câu nói vừa rồi kia của ông ấy, chờ ông ấy thành người tự do rồi sẽ đi tìm mẹ, người đàn ông này cô cũng rất tán thưởng, chỉ là có lẽ ông ấy với mẹ sai thời điểm nhưng đúng người, biết đâu đây chính là số phận rồi.

Cơm chiều Quan Triều Viễn cũng không trở về ăn, Quan Danh Sơn nói mình không đói bụng, cũng không ăn, chỉ có Tô Lam cùng với hai đứa nhỏ ăn cơm, thật ra Tô Lam cũng không có chút lòng dạ ăn uống nào, ăn qua loa một lát, miễn cưỡng ngồi với hai con rồi lên trên lầu nghỉ ngơi.



Lúc hơn mười giờ, Quan Triều Viễn mới từ bên ngoài về, trên người còn mang theo chút hơi rượu.

Tô Lam nhận lấy áo khoác trong tay Quan Triều Viễn, nhíu mày hỏi: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

Quan Triều Viễn mỏi mệt dựa lên trên đầu giường, thở dài nói: “Đi với hai người bạn vào quán bar uống mấy chén.”

Tô Lam biết tâm trạng anh phiền muộn, ba mẹ đã từng tuổi này rồi còn cãi nhau muốn ly hôn.

Trong lòng Tô Lam cũng tràn đầy áy náy với Quan Triều Viễn, dù sao ngòi nổ của chuyện này cũng là mẹ cô mà ra, hơn nữa hiện giờ cô là người đã biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng lại còn phải giấu anh, không thể nói với anh.

Tô Lam xoay người rót một cốc nước ấm, đưa tới trước mặt Quan Triều Viễn, dịu dàng nói: “Uống cốc nước đã làm loãng cồn trong dạ dày anh đi đã.”

Nghe vậy, sắc mặt Quan Triều Viễn mới tốt lên một chút, duỗi tay nhận lấy cốc nước trong tay Tô Lam, cúi đầu một hơi uống hết.

Tô Lam nhận lấy cái cốc không, thử hỏi: “Anh đã gặp mẹ rồi à?”

Hôm nay chắc chắn anh sẽ đi gặp Lục Trang Đài, có lẽ Lục Trang Đài vẫn còn tức giận chưa giảm nhỉ?

Quan Triều Viễn gật đầu. “Tính tình của mẹ, em cũng không phải không biết, lần này ba không để lại mặt mũi cho bà ấy như vậy, bà ấy cực kỳ sầu não, luôn miệng nói sẽ cho ba ra đi tay trắng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.