Tô Lam còn chưa giúp mẹ Trần thu dọn tàn cục xong, đã nhìn thấy Quan Triều Viễn mặc áo khoác nhung dê từ trên lầu đi xuống.
“Đã muộn thế này rồi, anh còn định đi đâu thế?” Tô Lam đi lên hỏi thử.
Lúc này Quan Triều Viễn cũng không có tâm trạng tốt, nói một câu: “Anh đi thăm mẹ.”
Nói xong, không đợi Tô Lam nói gì, đã xoay người đi ra khỏi biệt thự.
Nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của Quan Triều Viễn, trong lòng Tô Lam tràn ngập lo lắng, cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ tạo ra sóng to gió lớn.
“Mợ chủ, mợ đừng lo lắng, hồi trước ông chủ với bà chủ cũng đã từng ầm ĩ đòi ly hôn rất nhiều lần rồi, chỉ là đều không ly hôn thành công, dì thấy lần này cũng sẽ như vậy thôi.” Mẹ Trần nói lời an ủi Tô Lam.
Tô Lam nhìn thoáng qua mẹ Trần, đạo lý trong chuyện này bà ấy cũng có biết được bao nhiêu đâu chứ?
Hồi trước không ly hôn, có lẽ là do Quan Danh Sơn cảm thấy cuộc hôn nhân này vẫn có thể tiếp tục chắp vá được, có lẽ trong lòng ông ấy vẫn chưa có người thích hợp, còn một khi mà trong lòng ông ấy đã có người thích hợp rồi, thì hẳn là chắc chắn sẽ ly hôn thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lam lại có chút hốt hoảng, hy vọng chuyện này sẽ không giống như mình nghĩ.
Lúc gần tới đêm khuya, Quan Triều Viễn mới trở về.
Sau khi trở về anh ngay cả tắm cũng chưa tắm, đã cởi đồ lên giường.
Tô Lam thấy dáng vẻ vô cùng mệt mỏi của Quan Triều Viễn, cũng không nhịn được hỏi: “Mẹ thế nào rồi?”
“Còn có thể thế nào? Nổi trận lôi đình, bà ấy nào chịu được nổi nỗi tủi nhục như vậy.” Giọng điệu nói chuyện của Quan Triều Viễn cũng có chút không kiên nhẫn.
“Thế... Chuyện này làm sao bây giờ?” Tô Lam thử dò hỏi.
“Còn có thể làm sao đây? Có thể ngăn cản được thì ngăn cản, không thể ngăn thì cũng chẳng bắt ép được.” Nói xong, Quan Triều Viễn liền nhắm hai mắt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ phiền não của anh, Tô Lam cũng không làm phiền anh nữa, chỉ là đêm nay, cô với Quan Triều Viễn cả hai đều trằn trọc không ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn đã dậy sớm đi làm.
Tô Lam cũng ra cửa đúng giờ như bình thường, chỉ là cũng không có lập tức đến văn phòng, mà là đến nhà Tô Yên tìm mẹ để hỏi chuyện này cho rõ.
Ding dong... Ding dong...
Sau khi chuông cửa vang lên hai tiếng, Chi Chi tung tăng ra mở cửa cho Tô Lam.
“Chi Chi, ngoan quá ta, biết mở cửa cho dì cả nữa, nào, đây là phần thưởng của dì cả cho con!” Tô Lam đưa một túi đồ ăn vặt lớn cho Chi Chi.
“Cảm ơn dì cả.” Chi Chi nhìn thấy đồ ăn vặt thì vui sướng khôn xiết.
Lúc này, Tô Yên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tô Lam, cười nói: “Chị, hôm nay không đi làm à?”
“Chị đến thăm mẹ.” Tô Lam cười trả lời.
Bây giờ, tuy rằng cô với Tô Yên không còn thân thiết giống như trước kia, có thể cãi nhau đùa giỡn ầm ĩ, nhưng mà ít nhất mối quan hệ giữa bọn họ vẫn bình thường, chỉ vậy thôi Tô Lam cũng đã thấy rất mừng rồi.
Mọi chuyện đều không thể quay lại như xưa nữa, cô với Tô Yên cũng vậy, cho nên điều mà mỗi người nên làm nhất đó chính là biết trân trọng hiện tại.
“Mẹ ở trong phòng mình ấy, để em đi rửa hoa quả cho hai người.” Tô Yên chỉ tay về phía phòng của Sở Thanh Diên.
“Được.” Tô Lam cười, sau đó bước nhanh đi tới trước phòng mẹ.
Duỗi tay định gõ cửa mấy cái trước, nhưng mà nghĩ lại đành bỏ đi, dứt khoát đẩy cửa mà vào: “Mẹ!”
Cửa vừa bị đẩy ra, người ngồi ở trên giường rõ ràng bị dọa sợ, nhìn thấy người tiến vào là Tô Lam, Sở Thanh Diên nhanh chóng giấu đồ trong tay ra sau lưng mình.
Tô Lam đã nhìn thấy có đồ ở trong tay Sở Thanh Diên, chỉ là không thấy rõ là cái gì mà thôi, không khỏi nhíu mày: “Mẹ...”
Sở Thanh Diên lại là cắt ngang lời của Tô Lam trước: “Lam Lam, sao con lại tới giờ này? Con tới phòng khách trước chờ mẹ đi!”
Tô Lam thấy lời nói của mẹ lập lờ, nhất định là có chuyện giấu cô, cho nên lập tức đi tới, nói: “Mẹ, vừa rồi trong tay mẹ cầm cái gì vậy?”
“Không... Không có gì cả?” Sở Thanh Diên ngồi ở mép giường đặt hai tay ra phía sau, rất rõ ràng là muốn giấu thứ ở sau lưng đi.
Tô Lam duỗi tay cầm lấy thứ ở sau lưng Sở Thanh Diên qua, Sở Thanh Diên vội vàng nói: “Lam Lam, con làm gì thế?”
Lúc này Tô Lam mới nhìn thấy rõ thứ trong tay, vậy mà lại là một chiếc áo len đã được đan gần xong, màu xanh nước biển, cổ chữ V, hơn nữa còn là một chiếc áo len của nam, cái áo len này không nhỏ, có thể nhìn ra được người mặc cái áo len này hẳn là có đầu không nhỏ.
Nhìn thấy thứ này, đầu của Tô Lam cũng có chút tê dại, bởi vì chuyện mà cô nghi ngờ thật sự sắp trở thành sự thật.
Sau đó, hai mắt Tô Lam lập tức nhìn về phía Sở Thanh Diên, giờ phút này Sở Thanh Diên cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Tô Lam, hơi rũ đầu, dáng vẻ giống như đứa trẻ phạm lỗi bị người lớn bắt được vậy.
“Mẹ, áo len này mẹ đan cho ai vậy?” Tô Lam giơ áo len trong tay lên chất vấn.
“Trả lại cho mẹ!” Sở Thanh Diên hồi lâu không nói gì, sau đó bèn vươn tay giật lại áo len trong tay Tô Lam về, sau đó cẩn thận gấp lại, rồi nhét xuống dưới gối đầu.
Sau đó, Sở Thanh Diên không thèm để ý tới Tô Lam, xoay người muốn đi ra khỏi phòng ngủ.
Tô Lam vội vàng đuổi theo, truy hỏi: “Mẹ, có phải cái áo len kia là đan cho ba chồng con đúng không?”
Tô Lam hỏi mấy câu, Sở Thanh Diên đều không trả lời, cuối cùng, Tô Lam hạ quyết tâm, chặn cửa lại, dùng thân mình ngăn Sở Thanh Diên.
“Mẹ, con đang hỏi mẹ đấy, sao mẹ lại không trả lời con? Có phải là mẹ không dám trả lời con đúng không?” Tô Lam bực bội vô cùng, giọng điệu nói chuyện cũng dâng cao.
Lúc này, Sở Thanh Diên bỗng nhiên ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Tô Lam, dứt khoát thừa nhận: “Đúng vậy, cái áo len kia đúng là mẹ đan cho ba chồng con đấy, con vừa lòng chưa?”
Sau đó, Sở Thanh Diên duỗi tay đẩy Tô Lam ra, rồi xoay người đi vào phòng khách.
Vào phòng khách, Sở Thanh Diên liền suy sụp ngồi ở trên sô pha, đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất, yên lặng rơi nước mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ, trong lòng Tô Lam cũng rất không dễ chịu, vành mắt cô đỏ lên, cái mũi cũng có chút chua xót.
Đời này của mẹ đúng thật là rất không dễ dàng, sống hơn năm mươi tuổi, hơn nửa đời người đều chỉ lẻ loi một mình, nhất là khi còn đang vào độ tuổi đẹp nhất, đúng là làm cho người ta thấy xót xa mà, chỉ là Tô Lam không chấp nhận nổi chuyện bà ấy với ba chồng của mình ở bên nhau, đời này mẹ con bọn họ căm hận nhất chính là người thứ ba, nhưng mà bây giờ mẹ lại sắm vai nhân vật này, tuy rằng Quan Danh Sơn với Lục Trang Đài cả đời bất hòa, nhưng mà dù gì ông ấy cũng là người đã có gia đình, hơn nữa còn là ba chồng của cô, ba của Quan Triều Viễn, như vậy thì cũng... Quá rối loạn rồi!
Trong lòng Tô Lam mềm nhũn, nhẹ nhàng cất bước đi tới trước mặt mẹ, sau đó chậm rãi ngồi ở bên cạnh bà ấy, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ với ba chồng của con, hai người...”
Tô Lam có chút không biết nên hỏi như thế nào, như thể hỏi cái gì cũng không đúng, cô muốn cân nhắc nói ra được một từ ngữ thích hợp, nhưng mà hồi lâu vẫn không nghĩ ra được từ ngữ nào như vậy, ngữ văn của cô đúng là kém quá!
“Ông ấy yêu mẹ, mẹ cũng yêu ông ấy.” Sau một lúc lâu, Sở Thanh Diên đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Nghe thấy lời này, Tô Lam nhíu mày nói: “Nhưng mà ba chồng con là người đã có gia đình rồi, tình yêu này của hai người không hề đúng đắn... Cũng không trong sạch đâu.”
“Hôn nhân của ba chồng con với mẹ chồng con vốn dĩ chỉ là tồn tại trên danh nghĩa mà thôi!” Sở Thanh Diên thốt lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]