🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"..." Trong chốc lát, mặt Lâm Minh đã nhăn nhó và nhỏ giọng kêu lên một tiếng.

Kiều Tâm nhìn anh ta nở nụ cười đợi chờ ánh mắt Lâm Minh nhìn Kiều Tâm, khi muốn nổi giận.

Kiều Tâm lại cười lạnh nói: "Xin lỗi, xin lỗi, không cẩn thận đạp trúng chân anh, tôi không phải cố ý đâu nha!"

Lâm Minh hung dữ nói: "Rõ ràng là cô cố ý."

Kiều Tâm lúc này cũng không giả bộ nữa, cười trên nỗi đau người khác: "Ai bảo miệng anh thối vậy, cái chân đó của anh chỉ là chịu tội thay miệng của anh thôi."

"Cô..." Lâm Minh chỉ vào mặt Kiều Tâm, tức đến mặt trắng bệch.

Kiều Tâm nhìn anh ta, cảnh cáo: "Lễ sắp bắt đầu rồi, nếu như bây giờ phù dâu phù rể đánh nhau, cấp trên của anh sẽ mất hết mặt mũi, tôi thì không sao, anh thì còn bưng bát cơm của người ta, đừng trách tôi không nhắc nhở!"

Lâm Minh là người biết nghĩ cho toàn cục, đương nhiên sẽ không vì nhỏ mất lớn, vì thế sau đó anh ta liếc Kiều Tâm, coi thường nói: "Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, tôi sẽ không đôi co với người phụ nữ như cô."

Kiều Tâm đương nhiên không chịu thua: "Hừ, sau lần này hy vọng vĩnh viễn sẽ không gặp anh nữa, đúng là xui xẻo."

"Tôi đồng ý, tốt nhất là vậy." Lâm Minh hừ lạnh một tiếng.



Kế đó, Kiều Tâm và Lâm Minh nghiêng mặt đi, lười nhìn đối phương một cái, nhưng tay Kiều Tâm vẫn khoác lấy cánh tay của Lâm Minh, người của Lâm Minh cũng gần như dán lên người Kiều Tâm và không bài xích đối phương vì bọn họ biết trách nhiệm của mỗi người.

Quan Triều Viễn và Tô Lam phía trước lờ mờ nghe được tiếng cãi nhau của Kiều Tâm và Lâm Minh.

Tô Lam nhìn ra phía sau, lo lắng hỏi: "Bọn họ không cãi nhau chứ? Hay là em đi xem thử?"

Quan Triều Viễn lại cười: "Không cần xem, Lâm Minh là người có chừng mực."

"Nhưng tính Kiều Tâm nóng lắm, em sợ họ sẽ đánh nhau." Tô Lam quá hiểu tính của Kiều Tâm, cô ấy chính là một thùng thuốc nổ, một khi được châm ngòi thì sẽ nổ vang đất trời.

"Yên tâm đi, Lâm Minh có thể làm được." Quan Triều Viễn tự tin.

"Lỡ như..." Tô Lam vẫn lo lắm.

Quan Triều Viễn giơ tay vỗ lên mu bàn tay Tô Lam, trấn an: "Không có lỡ như."

Tô Lam nghe vậy, lại nhìn ra phía sau một cái, thấy Lâm Minh và Kiều Tâm tuy rằng đều quay mặt đi, ai cũng không nhìn ai, nhưng đã im lặng rồi, trông có vẻ tranh chấp ban nãy đã được hoà giải."

Kế đó, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn cười: "Anh tin Lâm Minh thế à?"

"Dùng người không nghi, nghi người không dùng." Quan Triều Viễn tự tin.

Tô Lam lại nhỏ giọng nói: "Trước đây em còn làm mối cho họ, bây giờ xem ra bọn họ không thích hợp, ở cạnh nhau là cãi nhau."

Quan Triều Viễn đảo mắt có suy nghĩ khác: "Vậy cũng chưa chắc, em không nghe nói oan gia vui vẻ sao? Không phải lúc anh và em quen biết cũng xảy ra xung đột sao? Đừng nghĩ anh không nhìn ra, ban đầu cũng là anh làm ông chủ của em, nếu không em sẽ phản kích lại như Kiều Tâm rồi."

Tô Lam nghe vậy nhớ lại những chuyện ngày trước, bất giác mím môi.

"Nhưng đó không giống, không phải ít nhất chúng ta cũng có mối quan hệ thân thiết sao? Sau này bụng em lại có Minh An, chúng ta đã bị buộc chặt vào nhau." Tô Lam như cô gái hạnh phúc khi nằm trong lòng Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam như chú chim nhỏ dựa dẫm người, dịu dàng nói: "Đừng nói đến người khác nữa được không? Bây giờ là thời gian thiêng liêng nhất của chúng ta, em phải tập trung một chút, trong đầu phải nghĩ về anh, biết chưa?"



Tô Lam nghe vậy, mím môi cười: "Vậy trong lúc em nghĩ đến anh thì nghĩ đến Minh An và Xuân Xuân được không?"

"Cái này thì được." Quan Triều Viễn gật đầu.

"Anh Quan, cô Tô, hôn lễ bắt đầu rồi!" Lúc này, trợ lý MC chạy đến nói với Tô Lam và Quan Triều Viễn.

Sau đó, hội trường vang lên tiếng nhạc mừng.

Tô Lam và Quan Triều Viễn theo tiếng nhạc tay trong tay đi lên thảm đỏ bước vào hội trường.

Hội trường được trang trí long trọng thời thượng, nơi đâu cũng là hoa hồng xinh đẹp, thức ăn và rượu, ánh đèn nhấp nháy trong căn phòng chứa được mấy trăm người, không còn chỗ trống, dưới sự chứng kiến của mấy trăm người, cuối cùng Quan Triều Viễn và Tô Lam cũng đã kết thành vợ chồng, đối mặt với lời chúc phúc của nhiều người, giây phút này, Tô Lam kích động muốn rơi nước mắt.

Quan Triều Viễn thấy mắt Tô Lam đỏ lên thì thấp giọng nói: "Được gả cho anh xúc động đến khóc à?"

Tô Lam sờ lên mắt, hồn nhiên nói: "Thời khắc thiêng liêng này, anh nghiêm túc cho em!"

"Vâng." Quan Triều Viễn nói xong chữ cuối thì xị mặt xuống.

Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn rồi nhíu mày: "Chúng ta là kết hôn được chưa? Anh không thể vui vẻ một chút sao? Gương mặt lạnh lùng, người ta còn tưởng là anh không muốn cưới em!"

"Không phải em nói phải nghiêm túc sao?" Quan Triều Viễn cố ý chọc Tô Lam.

Tô Lam véo vào tay anh: "Anh ngoan ngoãn chút cho em, quậy nữa là tối không cho động phòng."

Lúc này, Quan Triều Viễn nhe răng cười, trầm giọng nói bên tai cô: "Chúng ta đã động hết bao nhiêu lần rồi, em nghĩ là có thể doạ được anh?"

"Đáng ghét." Tô Lam trợn mắt, hơi buồn bực.

Quan Triều Viễn biết chọc nữa sẽ quá đáng, vì thế nhanh chóng khôi phục lại vẻ vui mừng, dưới sự chủ trì của MC hoàn thành hết trình tự mà một hôn lễ phải có.



"Tôi tuyên bố, hôn lễ thuận lợi hoàn thành, hạng mục cuối cùng, chú rể có thể hôn cô dâu rồi!" Sau khi đứng gần một tiếng, MC mới tuyên bố kết thúc.

Lúc này, Quan Triều Viễn quay người nhìn Tô Lam, giơ tay vén khăn voan lên, Tô Lam trong mắt anh chỉ thấy được bản thân, chăm chú và nồng nhiệt, trong phút chốc mặt Tô Lam hiện lên hai đám mây hồng.

Giây tiếp theo, Quan Triều Viễn đã trịnh trọng cúi đầu xuống, dùng môi mình chạm lên môi cô rồi hôn sâu không dứt...

Tô Lam vốn nghĩ anh chỉ hôn như chuồn chuồn đạp nước thôi nhưng nụ hôn này vừa nhiệt tình vừa cuồng nhiệt, còn kéo dài.

Tô Lam muốn đẩy anh ra, đứng trước mấy trăm người đây cũng khó xử quá.

Nhưng anh lại không động đậy, vẫn hôn như chốn không người.

Lúc này, người có mặt đều hò hét, vỗ tay.

Dường như MC cũng không ngờ tới cảnh tượng này, bắt đầu nổi hứng phát huy: "Mọi người, hôm nay chú rể hơi xúc động, có lẽ coi hội trường thành động phòng rồi!"

"Ha ha..." Sau đó, cả hội trường đồng loạt cười lớn.

Mặt Tô Lam đương nhiên đỏ đến cổ, cô mở to mắt, nhìn thấy Quan Triều Viễn đang hôn đắm say, cô muốn vùng ra nhưng không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.