Đột nhiên cô bị thân thể to lớn đè lên, bên tai vang lên giọng mạnh mẽ: "Anh thấy em nên được dạy dỗ lại rồi!"
"Đừng quậy nữa, ngày mai phải cử hành hôn lễ rồi, em phải ngủ sớm thức sớm, không thể hao phí thể lực được." Tô Lam càm ràm.
Quan Triều Viễn lại ngẩng đầu nhìn ánh đèn ấm áp bên ngoài cửa sổ: "Bây giờ mới là buổi chiều, có thời gian cho em nghỉ ngơi."
"Em biết em sai rồi." Tô Lam uất ức nói.
"Muộn rồi." Anh chỉ cho cô hai chữ rồi, rồi thích làm gì làm.
"Đừng..." Cô chỉ đành cam chịu nói hai tay chữ.
Cuối cùng, trong phòng bắt đầu tiến hành diễn tập động phòng.
Sáng hôm sau, Tô Lam đã ngồi trước bàn trang điểm trong phòng cô dâu ở khách sạn từ sớm.
Thợ trang điểm đứng trước mặt Tô Lam chải đầu, trang điểm, cho cô Sở Thanh Diên và Tô Yên ngồi một bên.
Hôm nay, Sở Thanh Diên mặc một chiếc đầm màu mận chín, tóc ngắn đến tai được sấy phồng, trên tai, tay và cổ đeo một bộ trang sức ngọc trai, trông rất nho nhã dịu dàng, như biến thành con người khác, khác với hình tượng giản dị ngày thường.
Tô Yên ngồi bên cạnh Sở Thanh Diên, ăn mặc rất hợp quy tắc, trên cổ đeo chiếc khăn Tô Lam nhờ Sở Thanh Diên tặng cô ấy, trên cánh tay đeo chiếc túi da Tô Lam tặng.
Lần này Tô Yên không giống với lần trước, tuy rằng bình thường không nói chuyện, biểu cảm cũng trống rỗng, nhưng ánh mắt nhìn Tô Lam đã khác đi, bây giờ ít nhất ánh mắt cô ấy cũng ôn hoà, không có vẻ khiêu khích trước đây.
Hai chị em ít nhất cũng nói được vài câu khách sáo qua lại, tâm trạng Tô Lam hôm nay rất vui vẻ, trong ngày quan trọng nhất của cô, cô không muốn có khúc mắc với người thân nhất của mình.
Mặt Sở Thanh Diên đỏ lên, hơi xấu hổ: "Đầm này là con mua, tóc này là Yên Yên làm cho mẹ."
"Gu thẩm mỹ của Yên Yên không tệ." Tô Lam cười nói.
Lúc này, Tô Yên cũng cười.
Sở Thanh Diên nhất thời xúc động, dù sao hai đứa con bất hoà bây lâu rồi, bà thầm đau lòng mỗi ngày, bây giờ hai đứa làm hoà, bà rất vui mừng.
Trải qua mấy tiếng dài để làm tóc trang điểm, đến hơn mười giờ, cuối cùng Tô Lam cũng được thợ trang điểm làm xong.
Cô đứng trước gương, xoay một vòng, tạo dáng xinh đẹp trước gương, ánh sáng chiếu lấp lánh.
Sở Thanh Diên bất giác vỗ tay nói: "Đúng là quá xuất sắc!"
"Mẹ." Tô Lam cười nhận lời khen của mẹ.
Tuy là kết hôn lần hai, nhưng đây là lần đầu mặc váy cưới, cũng là lần đầu cảm nhận được khoảnh khắc hạnh phúc trang nghiêm.
Tô Yên nhìn Tô Lam, ánh mắt mang sự ngưỡng mộ, chỉ là đau khổ nhiều hơn.
Sau đó, Sở Thanh Diên đột nhiên nắm lấy tay Tô Lam, lo lắng nói: "Lam Lam, con nói hôm nay Tô Mạnh Cương có đến làm loạn không? Tối qua mẹ không ngủ được, sợ ông ta đến, ông ta vừa đến chắc chắn sẽ làm càn, đến lúc đó sẽ mất mặt con và Quan Triều Viễn."
Tô Lam nhìn thấy biểu cảm lo lắng của mẹ thì cười trấn an: "Mẹ, yên tâm đi, Triều Viễn có sắp xếp rồi, hôm nay lối ra vào tiệc đều có bảo vệ canh giữ, người có thiệp mời mới được vào trong."
"Vậy thì tốt." Sở Thanh Diên mới an tâm gật đầu.
Lúc này, cửa phòng trang điểm bị mở ra, MC bước vào: "Cô Tô, giờ lành đã đến, phải chuẩn bị làm lễ rồi."
Sở Thanh Diên nghe vậy thì vội vàng giúp Tô Lam nhấc chiếc đầm siêu dài: "Nhanh lên, nhanh lên, lỡ giờ lành là không tốt."
Mấy phút sau, Tô Lam đã khoác tay Quan Triều Viễn đứng ở lối ra vào trong hội trường, sau lưng là Xuân Xuân và Minh An ăn mặc thành kim đồng ngọc nữ, sau lưng nữa là chú rể Lâm Minh và cô dâu Kiều Tâm.
"Ma ma, đẹp quá." Giọng Xuân Xuân nũng nịu phát âm chưa chuẩn.
"Ba bi đẹp trai quá!" Lúc này, Minh An tiếp lời.
Quan Triều Viễn và Tô Lam nghe những lời hồn nhiên ngây thơ của hai đứa trẻ sau lưng, Minh An mặc một bộ đuôi tôm, tay cầm một bó hoa tươi như một anh đẹp trai nhỏ, Xuân Xuân mặc một chiếc đầm màu hồng, đầu đội vương miện, trắng trẻo đáng yêu.
Tô Lam nhìn đôi trai gái đáng yêu của mình, cười nói: "Hôm nay hai con cũng xinh đẹp, ma mi yêu các con!"
Sau đó, Tô Lam bắt gặp ánh mắt của Quan Triều Viễn, lúc này, ánh mắt hai người ngập tràn sự dịu dàng và vui mừng.
Dây dưa đã lâu rồi, cuối cùng bọn họ cũng đợi được thời khắc này, sau này một nhà bốn người có thể danh chính ngôn thuận hạnh phúc bên nhau rồi.
Lúc này, trợ lý MC đi tới, kiểm tra những chi tiết nhỏ, làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
"Mời chú rể sang trái một chút, cô dâu đội khăn voan lên, kim đồng ngọc nữ nhấc váy thấp một chút, phù dâu phù rể gần một chút!"
Lúc này, Lâm Minh mặc áo đuôi tôm đứng sát vào Kiều Tâm một bước, thấp giọng nói: "Cô nên khoác tay tôi."
Kiều Tâm nghe vậy mới đứng sát vào Lâm Minh một chút rồi đặt tay lên cánh tay Lâm Minh.
"Phù rể và phù dâu thân mật chút được không?" Lúc này giọng trợ lý lại vang lên.
Nhưng Kiều Tâm không có chút phản ứng nào.
Lâm Minh thấy vậy thì cau mày: "Cô không biết khoác tay sao?"
Kiều Tâm nghe thấy giọng như trách mắng của anh ta thì nổi giận: "Trước đây tôi cũng từng khoác tay đàn ông đâu, sao tôi biết được?"
"Chưa ăn thịt heo còn không thấy heo chạy sao? Cô nhìn cô dâu chú rể đằng trước thì biết rồi!" Lâm Minh mất kiên nhẫn. Truyện Phương Tây
Kiều Tâm hùng hồn: "Người ta kết hôn, hôm nay tôi cũng đâu phải hôn lễ của tôi và anh, thân mật quá làm gì?"
"Làm cho có thôi, tạo không khí vui vẻ, sao mà con người cô so đo quá vậy? Chả trách còn ế đến giờ." Lâm Minh và Kiều Tâm nhỏ giọng cãi nhau.
Vừa nghe thấy từ ế đến giờ, Kiều Tâm tức đến trợn mắt ngay, tay run rẩy, nhưng khung cảnh hôm nay chắc chắn phải kiềm chế bản thân.
Sau đó, cô ấy cắn môi, nở nụ cười lạnh: "Trợ lý Lâm, tôi ế đến giờ thì anh có khác gì tôi? Không phải bây giờ anh cũng đang độc thân sao? Đúng là quạ đen đứng trên lưng heo, chỉ thấy người ta đen, không thấy mình cũng đen!"
Lâm Minh rất tự tin ưỡn ngực: "Cái đó khác, tôi muốn độc thân, cô thì ế, đây là bản chất khác nhau.
Kiều Tâm hất cằm, ngước mắt khinh bỉ nhìn mặt Lâm Minh, vòng tay chặt lại, gần như nửa người đều dán lên người Lâm Minh, sau đó giơ chân dùng giày cao gót sắc bén đạp lên chân anh ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]