“Ưm ưm...” Tô Lam đã dùng hết sức lực toàn thân để đẩy anh ra, nhưng mà cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, dù sao trong trường hợp này sẽ tạo thành trò cười.
Cũng may ngay sau đó, Quan Triều Viễn cũng buông cô ra, Tô Lam có thể hít thở không khí mới mẻ, đôi mắt lại liếc xéo anh một cái, như muốn nói cho anh rằng hành vi hôm nay quá không trang trọng, chỉ là trên mặt Quan Triều Viễn lại mang theo ý cười không cho là đúng.
Lúc này, MC cười nói: “Xem ra chú rể của chúng ta đã mệt rồi.”
Lời này vừa nói ra, dưới sân khấu dĩ nhiên là lại cười vang một trận.
MC nói tiếp: “Bây giờ đã tới phần ném hoa rồi, chúng ta mời chú rể nghỉ ngơi một chút, cho mời cô dâu ném cầu hoa cho chúng ta!”
Tô Lam cười bước lên một bước, nhận lấy một bó hoa cột dải lụa mà cô gái lễ nghi đưa lên.
Giọng nói của MC cũng ở vang vọng khắp toàn trường: “Tiếp theo cô dâu sẽ tung ra cầu hoa tượng trưng cho nhân duyên, nếu nam nữ độc thân đỡ được cầu hoa này, vậy thì chứng tỏ cô ấy hoặc là anh ấy sẽ sắp được thoát khỏi chế độ độc thân, tìm được một nửa định mệnh của đời mình!”
Nghe thấy lời này, đám nam nữ độc thân trên toàn trường đều chen trước chen sau đi lên phía trước, cô gái lễ nghi giữ trật tự ở nơi này tiến lên ngăn bọn họ lại ở trong một phạm vi nhất định.
Tô Lam giương mắt nhìn lướt qua những người muốn giành cầu hoa, lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Kiều Tâm, ở trong cảm nhận của cô dĩ nhiên là muốn Kiều Tâm có thể tìm được một nửa định mệnh của đời mình nhất.
Nếu đã không tìm thấy, Tô Lam bất đắc dĩ quay lưng lại, sau đó nhắm mắt lại, dùng sức lực lớn nhất, cầm cầu hoa trong tay hất mạnh về phía sau!
Tô Lam lại nghe thấy tiếng xôn xao sau lưng, cô quay đầu lại nhìn, nhưng mà không tìm thấy cầu hoa đã rơi đi đâu.
Theo ánh mắt của mọi người, Tô Lam phát hiện vậy mà cầu hoa lại bị cô ném lên trên giá đỡ đèn!
Thấy một màn như vậy, Tô Lam không khỏi há to miệng, lại nhìn giá đỡ đèn cao cao kia, cô thật sự nghi ngờ cầu hoa này sẽ là mình ném lên sao?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở cầu hoa trên giá đỡ đèn, lúc này, MC trợn mắt há hốc mồm một giây đồng hồ xong thì nhanh chóng nói: “Xem ra hiện giờ cầu hoa vẫn chưa xác định được người được chọn, cho nên muốn ở lâu ở trên đó một lát đây mà.”
Mọi người lại cười vang một trận.
Sau đó, liền có người cầm một cái ống thép thật dài tới, nhắm ngay cầu hoa mà chọc, cầu hoa liền lập tức rơi xuống.
Cầu hoa rơi về một hướng, mọi người đều chen chúc về phía hướng đó, chỉ là ngay sau đó, cầu hoa lại rơi xuống trong lòng một cô gái trẻ mặc bộ lễ phục màu trắng hở vai!
Nhìn thấy cầu hoa rơi ở trong lòng của cô ấy, Tô Lam cong môi cười, sau đó quay đầu nhìn Quan Triều Viễn cười nói: “Xem ra đây là ý trời, ngôi sao tình yêu của Kiều Tâm sáng rồi.”
“Em cuối cùng cũng được như ý nguyện.” Quan Triều Viễn cười ôm vòng eo Tô Lam.
Lúc này, Tô Lam nhìn lại trong đám người, bỗng nhiên sửng sốt mà thất thần.
Chỉ thấy, Quan Danh Sơn ngồi ở trên xe lăn ánh mắt đang dừng lại ở trên người Sở Thanh Diên cách đó không xa.
Hôm nay Sở Thanh Diên trang điểm trang nhã dịu dàng, Tô Lam dường như phát hiện từ trong mắt Quan Danh Sơn một sự dịu dàng và nóng bỏng, loại ánh mắt này cô chưa từng nhìn thấy ông cho Lục Trang Đài.
Lục Trang Đài thì ngồi ở bên cạnh Quan Danh Sơn, trong ánh mắt của bà ấy cũng không có Quan Danh Sơn, cho nên cũng hoàn toàn không để ý ánh mắt của ông phiêu dạt đi đâu.
Hôm nay, Lục Trang Đài mặc một bộ sườn xám màu rượu vang đỏ, trên vai khoác một chiếc áo choàng lông cổ, trên lỗ tai, trên cổ và trên cổ tay, trên ngón tay đeo nguyên bộ trang sức phỉ thúy xanh biếc, tóc được chải búi ở sau đầu, thái dương còn cài một đóa hoa tươi màu đỏ tím, dung nhan xinh đẹp, toàn thân đều tràn ngập khí thế mạnh mẽ của một bà chủ.
Nhìn đến đây, Tô Lam chau mày lại, âm thầm phát sầu.
Chỉ là cũng may sau này Lục Trang Đài sẽ hay ở Giang Châu, có lẽ Quan Danh Sơn và mẹ cũng sẽ không có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc.
Tuy rằng Quan Danh Sơn là người ngụp lặn trong quan trường đã lâu, nhưng mà lúc gặp được chuyện tình cảm thật sự, cũng khó có thể kiềm chế được tình cảm trong lòng, cô rất sợ hãi Lục Trang Đài khôn khéo sẽ lần theo dấu vết để lại, lấy tính cách của bà ấy thì chắc chắn sẽ không yên ổn mà bỏ qua.
Lúc này, Quan Triều Viễn dường như chú ý tới Tô Lam thất thần, thấp giọng hỏi dò: “Làm sao vậy?”
Tô Lam nhanh chóng trả lời: “Không... Có gì, chắc chắn vui sướng quá thôi, tối hôm qua không ngủ ngon.”
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn có vẻ rất vừa lòng, cánh tay ôm eo cô lại siết chặt một chút.
Kiều Tâm có nằm mơ cũng sẽ không ngờ tới cầu hoa lại rơi vào trong ngực mình, lúc cô ấy ôm cầu hoa cũng có chút phấn khởi, bởi vì chẳng phải đã nói hôm nay người bắt được cầu hoa sẽ được Nguyệt Lão se duyên, rất nhanh sẽ tìm được một nửa định mệnh của đời mình sao?
Thật ra, trong lòng cô ấy đã có một người, nhưng mà rõ ràng ánh mắt của người đó lại chưa từng dừng lại ở trên người cô ấy.
Mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Kiều Tâm, Kiều Tâm vừa quay đầu, liền đón nhận ánh mắt của Lâm Minh đứng ở bên cạnh.
“Chúc mừng cô nhé.” Một tay Lâm Minh đút vào trong túi nói.
“Cảm ơn.” Đối với lời chúc phúc của anh ta, Kiều Tâm cười nói cảm ơn.
Cảm giác không thoải mái vừa rồi dường như đã tan thành mây khói, thật ra trong lòng cô ấy rất có ấn tượng tốt đối với Lâm Minh, chỉ là ánh mắt của anh ta giống như khinh thường nhìn lại mình, cho nên cô cũng muốn cưỡng ép khắc khẩu với anh ta, lúc cãi nhau đối chọi gay gắt, không hề nhân nhượng, cô ấy không thể để cho bất kỳ kẻ nào nhìn ra được là mình thích anh ta, nếu không thì mặt của cô ấy thật đúng là không có chỗ chôn.
“Có lẽ cô sẽ nhanh chóng được cởi bỏ danh hiệu bà cô ế thôi.” Ngay sau đó, Lâm Minh bỗng nhiên cười nói.
Nghe thấy lời này, Kiều Tâm chau mày, cô dĩ nhiên là nhìn ra sự giễu cợt trong ánh mắt kia của anh ta.
Sau đó, Kiều Tâm liền trắng mắt liếc Lâm Minh một cái, nói: “Anh lo chuyện bao đồng như vậy không thấy mệt à? Kể cả tôi có cả đời không gả chồng cũng liên quan gì đến anh?”
“Nói đùa gì vậy, tôi lo chuyện của cô chắc?” Lâm Minh thì càng khịt mũi coi thường.
“Tốt nhất là như vậy.” Kiều Tâm liếc mắt nhìn anh ta, sau đó xoay người ôm cầu hoa đi mất.
Kiều Tâm một mình ôm cầu hoa ngồi ở một góc, vành mắt lại có chút đỏ lên.
Lời nói của Lâm Minh lúc nãy đúng là rất tổn thương người khác, nhưng mà cô ấy lại không khống chế được trái tim mình, anh ta càng đối xử tệ với cô ấy, lòng của cô ấy lại càng hướng về anh ta.
Trong lúc nhất thời, Kiều Tâm rất phẫn hận bản thân, sao lại không có tiền đồ như vậy chứ?
Sau khi tiệc đám cưới kết thúc, đã là hơn hai giờ chiều.
Mọi người đều cực kỳ buồn ngủ, Lục Trang Đài và Quan Kim Kỳ cùng với Hoắc Lâm Khải đều ở trong phòng khách trong khách sạn này. Cho nên Quan Triều Viễn và Tô Lam liền đưa bọn họ về phòng cho khách trước.
Trong gian phòng xa hoa, Lục Trang Đài ngồi ở trên sô pha kiểu Âu to rộng, Quan Danh Sơn ngồi ở trên xe lăn, Quan Kim Kỳ ngồi ở bên cạnh Lục Trang Đài, Hoắc Lâm Khải đứng ở phía sau sô pha, mà Quan Triều Viễn và Tô Lam thì lại là đứng ở giữa phòng.
Giờ phút này, Tô Lam đã thay sang một bộ sườn xám tơ lụa màu đỏ rực, tóc và trang sức cũng đều đổi thành kiểu trang điểm Trung Quốc, đôi mắt Quan Triều Viễn thường xuyên nhìn về phía Tô Lam, còn chưa từng nhìn thấy cô trang điểm kiểu cổ điển như vậy, cảm thấy cô mặc sườn xám vào thật sự rất đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]