Trong phòng nhất thời rơi vào bóng tối, ánh mắt còn chưa thích ứng với bóng tối trong phòng đã có một bóng đen nhào lên đè ngã cô xuống giường lớn!
Trong bóng tối, cô chỉ nghe thấy tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập của anh, mà cô lại chìm trong cơn khát tình, vô lực dây dưa với anh...
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam xuất hiện ở công ty kế toán trong bộ đồ công sở màu đen.
Ngồi ở trước bàn làm việc, Tô Lam vẫn cảm thấy tay chân có chút nhũn ra.
Đêm qua anh rất sung sức, làm ba lần, nếu không phải hôm nay đặt đồng hồ báo thức thì cô thật sự không dậy nổi.
Di chứng của việc điên cuồng vào đêm qua chính là hôm nay đầu óc không tỉnh táo, mệt mỏi. Tối nay trở về nhất định phải ngủ một giấc thật ngon, hơn nữa nhất định phải treo cao bảng xin miễn chiến đấu.
Lúc này, Kiều Tâm đẩy cửa đi vào, đặt một tách cà phê nóng trước mặt Tô Lam.
"Uống một tách cà phê để nâng cao tinh thần nào!" Kiều Tâm tiến sát lại bên mặt Tô Lam cười nói.
"Bộ tinh thần tớ kém lắm sao?" Tô Lam không khỏi sờ mặt mình hỏi.
Kiều Tâm trở về đối diện Tô Lam, cười xấu xa nói: "Cậu đó nha, vừa nhìn đã biết là tối hôm qua điên cuồng quá độ nên hôm nay tinh thần mới uể oải. Có điều sắc mặt lại đỏ bừng, chắc chắn là đã trải qua đêm xuân ngọt ngào."
"Càng nói càng không đứng đắn." Tô Lam cười lườm Kiều Tâm một cái.
Kiều Tâm vuốt cằm, đánh giá Tô Lam nói: "Này, tớ nói đúng hay không hả?"
"Không đúng!" Tô Lam kiên quyết phủ nhận xong, sau đó đưa tay bưng tách cà phê lên uống một ngụm.
"Hừ, cậu không lừa được tớ đâu. Có phải tối hôm qua cậu chủ động hiến thân, sau đó cậu với nhà tư bản làm hòa hay không? Vì vậy, nhà tư bản mới tặng cho bạn một chiếc nhẫn ngọc bích lớn như vậy đấy?" Kiều Tâm khoa trương chỉ chỉ chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay Tô Lam.
Nghe nói như vậy, Tô Lam cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay: "Sao mắt cậu tinh vậy?"
"Chiếc nhẫn lớn như vậy nếu tớ không nhìn thấy nữa thì chính là mù rồi!" Kiều Tâm kêu la.
Tô Lam lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay cười ngây ngô. Sáng nay lúc còn ở trong chăn, anh đã kiên quyết đeo chiếc nhẫn lên tay cô, lúc đó mắt cô còn chưa mở ra.
Hơn nữa anh nói một câu vào tai cô khiến cô cả đời khó quên: "Trong những ngày tháng sau này, anh muốn dùng chiếc nhẫn này trói em lại, mãi mãi em cũng không thể rời khỏi anh!"
Nhìn thấy dáng vẻ cười ngây ngô của cô, Kiều Tâm lập tức truy hỏi: "Nói nhanh, vừa rồi tớ đoán đúng không?"
Ngay sau đó, Tô Lam lập tức ngước mắt nhìn Kiều Tâm, nghiêm túc nói: "Cậu đoán không sai, nhưng trình tự không đúng! Trình tự của chúng tớ là: đầu tiên là anh ấy tặng cho tớ chiếc nhẫn này, mong được tớ tha thứ, sau đó chúng tớ giảng hòa, cuối cùng là lăn khăn trải giường, hơn nữa không phải tớ chủ động hy sinh!"
"Cậu nói điêu chứ gì, nhà tư bản người ta không có cậu thì không được, mỗi ngày đều chạy theo cậu." Kiều Tâm bĩu môi.
"Sự thật chính là như vậy mà." Tô Lam cười.
Cốc cốc...
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!" Tô Lam hô một tiếng về phía cửa.
Ngay sau đó, lễ tân Vân Vân đẩy cửa ra, cười nói: "Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Lý tới rồi!"
Nghe thấy Lý Chấn Phong tới, Tô Lam vội vàng đứng dậy nói: "Mau mời vào."
Nghe vậy, Kiều Tâm cũng đứng lên. Sau đó, Lý Chấn Phong hấp tấp đi vào.
Vừa đi vào, Lý Chấn Phong đã đi lên hai tay cầm lấy tay Tô Lam, ánh mắt đầy vẻ kích động nói: "Tổng giám đốc Tô, tôi thật sự không biết nên cảm ơn cô thế nào nữa!"
Nghe nói như vậy, Tô Lam và Kiều Tâm nhìn nhau một cái. Sau đó cô cảm giác đôi bàn tay to lớn của ông ta nắm chặt tay mình rất không được tự nhiên, cho nên vội vàng rút tay về.
Lúc này Lý Chấn Phong mới nhận ra được mình thất lễ, vội vàng cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tổng giám đốc Tô, do tôi quá kích động xin cô đừng để ý!"
Tô Lam bất đắc dĩ cười rồi nói: "Tổng giám đốc Lý, có phải đã giải quyết ổn thỏa rồi không?"
Một cú điện thoại tối hôm của Quan Triều Viễn chắc chắn là có tác dụng, cho nên hôm nay tổng giám đốc Lý mới đích thân tới đây cảm ơn.
Lý Chấn Phong lập tức nói: "Không chỉ giải quyết ổn thỏa thôi đâu, tổng giám đốc Tô, đêm qua tôi đã nhận được rất nhiều điện thoại của nhà cung cấp và khách hàng, bọn họ nói muốn tiếp tục hợp tác làm ăn với tôi. Sáng nay lại có mấy nhà cung cấp và khách hàng gọi điện thoại cho tôi, nói là tổng giám đốc Quan của Thịnh Thế chiếu cố tôi nên những nhà cung cấp kia sẽ cho tôi giá ưu đãi hơn, mà một số khách hàng còn liên hệ muốn đặt đơn hàng lớn hơn bên tôi.”
Tô Lam vừa nghe lời này, không khỏi có chút ngạc nhiên. Không nghĩ tớ một câu nói tối hôm qua của Quan Triều Viễn rằng có thể chiếu cố chút công việc làm ăn của ông ta cứ vậy có tác dụng. Lúc ấy cô cho rằng chỉ là một câu nói không quan trọng mà thôi, nhưng bây giờ có thể thấy được sức ảnh hưởng của Quan Triều Viễn ở Giang Châu thật sự rất lớn.
"Chuyện này do anh ấy mà ra, nên đương nhiên anh ấy sẽ phải phụ trách đến cùng." Sau đó Tô Lam cười nói.
"Như vậy, tổng giám đốc Tô, tôi muốn gặp mặt cảm ơn tổng giám đốc Quan, chọn ngày không bằng đụng ngày. Tối nay tôi sắp xếp một bữa tiệc, mời cô chuyển lời đến tổng giám đốc Quan một tiếng. Cô Kiều, đến lúc đó cô cũng tham gia nhé." Lý Chấn Phong lấy lòng cười nói.
"Bữa tiệc thì không cần đâu, tôi sẽ giúp ông chuyển lời cảm ơn tới anh ấy." Tô Lam bắt đầu không dám dùng bữa với ông ta nữa.
"Tổng giám đốc Tô, mong cô cho tôi chút mặt mũi này. Cô cũng biết lần này tổng giám đốc Quan đã giúp tôi rất nhiều..." Lý Chấn Phong vẫn đang kiên trì.
Kiều Tâm ở một bên lại nói: "Tổng giám đốc Lý, nếu ông muốn được Quan Triều Viễn tiếp tục chiếu cố, thì tôi khuyên ông nên ít tới gần Tô Lam thì hơn!"
Nghe nói như vậy, Lý Chấn Phong vẻ mặt nghi ngờ.
Tô Lam nháy mắt với Kiều Tâm, Kiều Tâm lập tức cúi đầu không nói lời nào.
Sau đó, Tô Lam chần chờ một chút, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn rất khéo léo nói: "Tổng giám đốc Lý, đầu óc anh nhà tôi có chút nhỏ, anh ấy không thích tôi xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, cho nên bữa ăn này tôi thấy là thôi vậy. Có điều lòng cảm ơn của ông, tôi nhất định sẽ nhớ."
Nghe vậy, Lý Chấn Phong khẽ sửng sốt. Sau đó vội vàng sờ đầu, lại nhìn Kiều Tâm, có chút không rõ nguyên nhân.
Lúc này, Kiều Tâm lại không quản được miệng mình: "Biết mấy ngày trước vì sao tổng giám đốc Quan lại chỉnh ông không? Bởi vì hai lần ông và Tô Lam ăn cơm đều làm cho cô ấy uống say thế nên anh ta mới ghen, ông hiểu rồi chứ?"
Vốn dĩ Tô Lam định khéo léo nói cho Lý Chấn Phong biết, nhưng Kiều Tâm lại không nói lời dọa người thì không được, nên cô chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.
Lúc này, Kiều Tâm cũng không quên kéo Tô Lam ra nói: "Có điều may mà Tô Lam vẫn luôn nói những lời tốt cho ông, tổng giám đốc Quan cũng hiểu được hai ngày trước là anh ta quá xúc động, cảm giác có chút lỗi với ông cho nên mới gọi người chiếu cố việc làm ăn của ông."
Nghe đến đây, Lý Chấn Phong rốt cuộc đã hiểu ra lập tức vội vàng nói: "À ừ tôi còn có việc, tổng giám đốc Tô, chúng ta sau này có ngày gặp lại!"
Nói xong, ông ta lập tức đi khỏi đây.
Tô Lam còn chưa kịp phản ứng lại đã không thấy bóng dáng Lý Chấn Phong đâu.
Sau đó, Tô Lam và Kiều Tâm trao đổi ánh mắt rồi lớn tiếng bật cười.
"Lý Chấn Phong này chạy nhanh hơn thỏ, xem ra sau này không dám đến công ty chúng ta nữa đâu." Kiều Tâm ôm bụng cười nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]