Tô Lam ra khỏi phòng làm việc, nhìn ra bên ngoài, quay đầu thầm nghĩ: "Thật đúng là không thấy bóng dáng đâu, nhưng mà chắc có lẽ ông ta vẫn chưa chết tâm với cậu đúng không?"
Lúc này, công ty chỉ có hai người bọn họ. Tiểu Ninh ra ngoài gặp khách hàng, lễ tân và kế toán đều ra ngoài làm việc, cho nên Tô Lam nói chuyện không chút cố kỵ.
Nghe cô nói vậy, Kiều Tâm có chút tiếc hận nói: "Tớ đã nói rõ ràng với ông ta rằng tớ không có tình cảm yêu thương ba, hơn nữa sau này tớ còn muốn sinh thêm mấy đứa con, ở cùng một chỗ với ông ta sẽ không có hy vọng."
Tô Lam cười, tiến lên trêu chọc nói: "Tuy rằng ông ta đã hơn năm mươi tuổi, nhưng tớ thấy hình như sức khỏe còn rất tốt đấy."
"Cậu đấy, nói vậy với một cô gái như tớ đây không biết xấu hổ." Gương mặt Kiều Tâm có chút đỏ.
Tô Lam lại dựa vào cửa, vui sướng khi người gặp họa nói: "Bình thường cậu hay trêu chọc tớ như vậy, hôm nay rốt cuộc tớ cũng báo được thù!"
Lúc này, ánh mắt Tô Lam lơ đãng nhìn ra bên ngoài.
Bỗng nhiên nhìn thấy công ty đại lý bảo hiểm của Hồ Mỹ Ngọc mở ở đối diện hôm nay đóng cửa, không khỏi nhíu mày nói: "Đối với cửa hàng ngày nào cũng ồn ào tấp nập như vậy, sao hôm nay nỡ đóng cửa vậy? Có phải là đưa nhân viên đi du lịch, hay là chuẩn bị cho sự kiện lớn gì không?"
Nghe vậy, Kiều Tâm giương mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648604/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.