Tô Lam biết có Tô Mạnh Cương và mẹ mình đuổi theo thì Tô Yên sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa Tô Yên vẫn luôn có thành kiến với cô, cô ta vẫn luôn trốn tránh. Tốt hơn hết là cô vẫn nên trốn tránh một chút, nói không chừng còn mang tai họa lên người mình.
Ra khỏi cục công an, Tô Lam nhìn dáng vẻ nâng đỡ cho nhau của Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên, trong lòng lại hơi hâm mộ bọn họ.
Sau đó Tô Lam bèn tiến lên nói: "Trịnh Hạo, có thể nói với anh vài câu không?"
Lúc này Khương Tố Quyên bèn liếc mắt thăm dò nhìn cô một cái, sau đó Trịnh Hạo cúi đầu nói với cô ta: "Em đi qua bên kia chờ anh một chút."
"Được." Khương Tố Quyên gật gật đầu rồi ngoan ngoãn đi qua một bên chờ.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Trịnh Hạo với khuôn mặt thâm tím cười nói với Tô Lam: "Nếu cô muốn chửi mắng tôi thì cứ chửi đi. Tôi biết chuyện này là do tôi xử lý không tốt."
Tô Lam không ngờ rằng anh ta lại nói như vậy. Mặc dù cười không nổi nhưng giọng điệu cũng rất bình thường: "Vì sao tôi phải mắng anh?"
"Trong cuộc hôn nhân mà tôi ở bên ngoài... hơn nữa Tô Yên là em gái cô." Trịnh Hạo trả lời.
Nghe vậy, Tô Lam nhìn vào bóng đêm trước mắt rồi nói: "Thật ra tôi rất hối hận vì năm đó đã mang Tô Yên đang mang thai đi tìm anh chịu trách nhiệm."
Nghe cô nói vậy, Trịnh Hạo nhíu mày.
Tô Lam nhíu mày: "Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648559/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.