Liếc nhìn Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên đang rúc vào nhau, Sở Thanh Diên tiến lên thấp giọng nói: "Tô Yên, chẳng lẽ con muốn ngồi tù sao?"
"Mẹ, con không cam lòng cứ như vậy mà ly hôn với anh ta, để cho đồ đê tiện kia vừa lòng." Giờ phút này Tô Yên hận Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên thấu xương.
Sở Thanh Diên bất đắc dĩ nói: "Con à, cuộc hôn nhân này của con khó mà giữ được, mà có giữ cũng vô dụng, còn không bằng tha cho người ta, cũng buông tha cho chính mình. Con nhìn con bây giờ mà xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nếu còn như vậy con sẽ nổi điên đấy."
"Nhưng mà con..." Lúc này, nước mắt Tô Yên chảy xuống.
Tô Lam đứng trong góc tường nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng cũng rất chua xót.
Cái nhìn của mẹ cũng giống cô. Quả thật là Tô Yên không thể cứ như vậy mãi được. Có lẽ bây giờ buông tay cũng là một loại giải thoát.
Nhưng mà cô không thể tiến lên nói lời nào với cô ta được. Sự ngăn cách của cô và Tô Yên thật sự rất sâu.
Lúc này, Tô Mạnh Cương e sợ thiên hạ chưa đủ loạn lại bước tới trước mặt Tô Yên, thấp giọng nói: "Tô Yên, mẹ con nói đúng đấy, loại đàn ông này không cần cũng được. Bây giờ anh ta vội vã ly hôn để cưới đồ đê tiện kia, con thừa dịp hiện tại đề ra điều kiện với anh ta đi, để anh ta đem hết tài sản cho con, nhớ kỹ là không cần đứa bé,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648556/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.