Tô Lam đang muốn chọc tức Quan Triều Viễn, thật ra lòng cô lại đau đớn vô cùng. Sao mấy năm nay cô lại chọc phải nhiều đàn ông vậy chứ? Hơn nữa không có một đóa hoa đào nào mà toàn là hoa đào nát.
Quan Triều Viễn nhét một tay vào túi quần, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tô Lam rồi nói: "Cho dù bọn họ đều có tình cảm sâu đậm với em thì sao? Từ đầu đến cuối em đều không thể yêu bọn họ. Trong lòng em vẫn luôn không thể quên được tôi."
Mặc dù lời của Quan Triều Viễn mang theo sự ngạo mạn nhưng cũng hoàn toàn chọc thẳng vào vết thương của Tô Lam.
Cô không muốn tranh luận với anh nữa, chỉ liếc trắng mắt nhìn anh: "Thật là nói khoác mà không biết ngượng!"
Dứt lời, Tô Lam xoay người muốn đi.
Lúc lướt qua anh, Quan Triều Viễn giơ tay kéo tay cô lại, lần này lực tay của anh rất nhẹ.
Tô Lam nhíu mày, cảm thấy hình như hôm nay anh hơi khác ngày thường, mặc dù vẫn bá đạo như cũ nhưng rõ ràng sự kiêu ngạo đã không còn nữa. Hơn nữa trong mắt anh còn hiện lên một chút u sầu, chạm phải ánh mắt đó như bị chạm đến nơi yếu nhược nhất nơi đáy lòng.
Âm thanh của anh cũng trở nên dịu dàng hơn, dường như trong giọng nói còn mang theo chút cầu xin: "Tô Lam, đứa nhỏ này là trời cao ban cho chúng ta, xin em hãy giữ nó lại!"1
Ngước mắt nhìn người đàn ông đã khiến mình thương tích đầy người, Tô Lam giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648104/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.