Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lam liên tục lôi kéo đưa Sở Thanh Diên ra ngoài.
Tô Lam đăng ký một chuyến du lịch hai ngày vùng lân cận, toàn tâm toàn ý bầu bạn với mẹ mình. Nhìn thấy mẹ vui chơi rất vui vẻ, trong lòng cô mới coi như dễ chịu lên một chút.
Sau khi quay về, Tô Lam cảm thấy cả người rã rời, cảm giác buồn nôn cũng càng ngày càng nghiêm trọng, Tô Lam biết không thể kéo dài thêm nữa.
Buổi sáng ngày hôm đó, Tô Lam vừa ăn bữa sáng vừa nói với Sở Thanh Diên: "Mẹ, con có chuyện muốn trao đổi với mẹ ạ."
"Chuyện gì vậy?" Sở Thanh Diên vừa ăn vừa hỏi.
"Hôm qua ông chủ có gọi điện thoại cho con, bảo rằng phía Thanh Sơn bên kia cần một trưởng phòng, hay là để con đi sang đấy làm việc..." Tô Lam còn chưa nói xong.
Sở Thanh Diên lập tức nhíu mày cắt ngang lời cô, bà nói: "Không phải nói là gọi con quay trở về sao? Một đứa con gái một thân một mình như con ở Thanh Sơn thì làm sao có thể khiến người ta yên tâm đây?"
"Mẹ, ông chủ nói để con ở lại bên đó một năm. Một năm này sẽ tăng thêm 20% tiền lương cho con, hơn nữa, một năm sau khi quay về còn sẽ thăng chức cho con nữa. Mẹ nói xem con ra ngoài làm việc vất vả như vậy không phải là vì muốn kiếm nhiều thêm chút tiền sao? Vả lại, nhân viên nam có thể chịu đựng gian khổ hơn so với nhân viên nữ, hy vọng thăng chức của nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648107/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.