🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe nói thế, Tô Lam sửng sốt sau đó vội vàng cười nói: "Mẹ, con đã từng ly hôn, sao có thể dễ dàng tìm được người phù hợp vậy chứ."

"Hôn nhân của con ngắn ngủi, lại không có đứa nhỏ, không được thì hạ điều kiện xuống một chút, chỉ cần là người thành thật đáng tin là được. Điều kiện kinh tế và điều kiện vật chất chúng ta đều có thể hạ xuống." Sở Thanh Diên nhíu mày nói.

Tô Lam chưa từng nghĩ sẽ lại bắt đầu tập trung vào một mối quan hệ tình cảm mới, lại càng không muốn mập mờ. Bây giờ cô sống một mình còn nhếch nhác như vậy, nếu tìm thêm một người nữa chắc chắn sẽ liên lụy người ta cũng thảm hại theo cô.

Cho nên Tô Lam cười làm nũng nói: "Mẹ, Tô Yên đã lập gia đình. Mẹ không muốn cho con ở nhà với mẹ nhiều hơn sao?"

Sở Thanh Diên liếc trắng mắt nhìn Tô Lam một cái, dùng giọng điệu phàn nàn nói: "Con có kết hôn hay không thì cũng chẳng ở nhà với mẹ được bao lâu."

"Mẹ, lần này con nghỉ hưu dài hạn, có thể ở nhà với mẹ rồi." Tô Lam nịnh nọt.

Nghe vậy, Sở Thanh Diên mở miệng nói: "Con bị điều đến vùng khác nửa năm, công ty cũng cần cho con nghỉ ngơi thêm vài ngày chứ. Con nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày rồi lại đi làm là được."

"Nghe lời mẹ hết, lão Phật gia." Tô Lam vui vẻ đồng ý.

Thật ra chỉ có cô biết bây giờ cô là người thất nghiệp. Cô muốn ở nhà nghỉ ngơi bao lâu thì ở bấy lâu.

Lại nói, cũng đã rất lâu rồi không làm bạn với mẹ, trong lòng Tô Lam cũng rất áy náy. Cho nên cô quyết định mấy ngày nữa mới đi tìm việc, để ở nhà dành nhiều thời gian cho mẹ hơn cái đã.

Sở Thanh Diên ăn xong trước bèn đứng lên nói với Tô Lam: "Con dọn dẹp bàn ăn chút đi, mẹ đi mua ít đồ ăn!"

"Vâng ạ." Tô Lam gật đầu.

Sở Thanh Diên đi rồi, Tô Lam liếc nhìn thịt muối trong đĩa, bèn dùng đũa gắp một miếng, mới vừa đưa tới bên miệng đã ngửi được mùi thịt muối, dạ dày cô đã cuộn lên một trận. Cô che miệng suýt thì nôn ra!

Tô Lam ném đũa chạy vào WC, giữ bồn cầu ói ra hai ngụm nước chua, sau đó cô xoay người qua bồn rửa mặt để súc miệng và rửa tay.

Bỗng nhiên Tô Lam nghĩ tới gì đó, đôi mắt cô lập tức trở nên ngơ ngác, mặc cho vòi nước vẫn chảy.

Cô sửng sốt một lúc rồi xoay người ra khỏi nhà vệ sinh, với lấy túi xách rồi đi ra ngoài!

Hơn hai giờ sau, Tô Lam cầm giấy kết quả xét nghiệm trong tay đi ra khỏi cửa bệnh viện.

Ngẩng đầu nhìn trời xanh trên đỉnh đầu, Tô Lam khóc không ra nước mắt.

Vừa rồi cô đi xét nghiệm máu, kết quả xét nghiệm báo rằng cô lại mang thai!

Vừa rồi lúc ăn thịt muối, đột nhiên cô buồn nôn, đến khi súc miệng mới nhớ ra kinh nguyệt tháng này của mình bị chậm, mãi chưa tới.

Vì đã có kinh nghiệm lần trước rồi nên cô biết tám mươi phần trăm là mình trúng chiêu, cho nên cô vội vàng chạy đến bệnh viện để xét nghiệm máu.

Sự thật chứng minh vận rủi vẫn đang đeo bám cô. Cô lại mang thai, đã hơn một tháng.

Lúc nhìn thấy kết quả xét nghiệm, Tô Lam lập tức mê mang. Cô thật muốn lấy tay tát cho cái miệng mình hai cái.

Tháng trước cô bị Quan Triều Viễn... ba lần, sao cô lại có thể quên mất việc uống thuốc chứ? Cũng có thể là do cô căng thẳng quá mức nên nóng vội đến mức chuyển nhà, nóng vội đến mức né tránh anh nên mới không nghĩ đến việc này.

Nếu nói lần đầu tiên bị vấp vào một tảng đá là thật sự do xui xẻo, thì lần thứ hai vẫn bị ngã bởi tảng đá đó chỉ có thể là do chỉ số thông minh của cô có vấn đề mà thôi. Sao cô lại không nhớ chứ?

Tô Lam không quên được lời lúc nãy bác sĩ nói với cô.

"Cô à, tuổi cô cũng không nhỏ nữa, lần trước sinh non đã khiến tử cung của cô bị tổn thương, vách tử cung đã hơi mỏng. Nếu lần này lại bỏ cái thai này nữa thì về sau sẽ rất khó mang thai. Mời cô cân nhắc cẩn thận rồi lại quyết định có muốn đứa bé này hay không."

Một mình Tô Lam bước đi chầm chậm trên con đường ven sông, ánh mắt nhìn nước sông cuồn cuộn không dứt, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Thật lòng mà nói thì mặc dù đứa nhỏ trong bụng này vừa mới đến nhưng cô lại thật sự rất muốn giữ nó lại. Bởi vì ký ức đau đớn vì mất con lần trước vẫn còn rất mới, có lẽ đây là một lần bồi thường của ông trời cho cô.

Thế nhưng đứa bé này là của Quan Triều Viễn, có lẽ bây giờ Quan Triều Viễn đang nắm rất rõ hành tung của cô, cô có thể sinh đứa nhỏ bình an dưới mí mắt anh sao?

Hơn nữa đứa nhỏ này chắc chắn là con riêng. Cô không thể cho đứa nhỏ một gia đình đầy đủ, cũng không thể cho bé một cuộc sống bình thường, điều này có phải rất bất công với đứa nhỏ trong bụng cô không? Liệu có ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của đứa nhỏ không?

Ngay lúc Tô Lam đang không biết nên rẽ vào đường nào thì bỗng nhiên phía trước thoáng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc!

Nhìn thấy bóng dáng kia, Tô Lam căng thẳng trong lòng, cô dừng bước chân lại sau đó chăm chú nhìn theo người phía trước kia.

Thật ra lúc nhìn thấy anh, Tô Lam cũng không có cảm giác ngạc nhiên gì. Nếu anh có tâm thì sẽ biết được tất cả hành tung của cô thôi, hơn nữa xét theo mấy chuyện vừa qua là anh đã không dễ buông tha cho cô rồi.

Ngay lúc Tô Lam dừng lại, anh cũng cất bước đến trước mặt cô.

Khi anh đến trước mặt mình, lửa giận đã bùng lên trong mắt Tô Lam, cô dùng giọng nói mang đầy áp lực tra hoie anh: "Quan Triều Viễn, rốt cuộc thì anh muốn thế nào mới đồng ý buông tha cho tôi?"

Anh nhíu mày, không trả lời cô mà nói: "Em sợ việc nhìn thấy tôi vậy à? Em cứ ghét tôi vậy sao?"

Tô Lam quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói: "Mặc dù tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưng tôi sẽ không bao giờ đi làm vợ nhỏ của người khác, lại càng sẽ không bao giờ đi phá hư gia đình người ta. Cho nên anh đừng vọng tưởng muốn giữ bất cứ quan hệ bất chính gì với tôi nữa. Tôi ghét nhất là ngoại tình!"

Nghe vậy, biểu cảm của Quan Triều Viễn rất phức tạp. Anh trề môi xuống, cuối cùng nói: "Tôi không kết hôn với Phương Ngọc Hoan."

Nghe anh nói thế, Tô Lam ngạc nhiên!

Thế mà anh lại không kết hôn với Phương Ngọc Hoan? Chẳng phải anh và Phương Ngọc Hoan yêu nhau rất nhiều năm, không thể quên được đối phương sao? Sao lại lâu vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn?

Sau đó Tô Lam trút vẻ ngạc nhiên trên mặt xuống rồi giễu cợt nói: "Anh có kết hôn với Phương Ngọc Hoan hay không không cần thông báo với tôi. Tôi không hề quan tâm!"

Quan Triều Viễn im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Được, xem như tôi chưa nói những lời này. Chẳng qua em đang mang thai đứa nhỏ của tôi, chuyện này hẳn là có liên quan đến tôi nhỉ?"1

Nghe vậy, Tô Lam vừa bất ngờ vừa không.

Chắc chắn là anh đã tìm người theo dõi mình, cho nên chuyện của mình anh đều biết rõ.

Tô Lam biết mình không giấu được nên dùng một cách khác đáp trả lại.

Cô cười ha ha, liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn rồi nói: "Quả thật trong bụng tôi đang mang thai đứa nhỏ, nhưng hình như anh tự tin quá thì phải? Anh cứ vậy mà khẳng định đứa nhỏ trong bụng tôi là của anh à?"

Đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn cô thật sâu, không có chút giận dữ nào trên mặt, cũng không tức giận, trái lại vô cùng tự tin nói: "Trừ tôi ra em không có người đàn ông nào khác!"

Lời này khiến Tô Lam nghe xong có cảm giác mình bị chế nhạo và móc mỉa, thậm chí còn làm tổn thương tự tôn của cô. Sao anh có thể tự tin vậy chứ? Trừ anh ra cô sẽ không có người đàn ông nào khác sao? Sau đó Tô Lam tức giận nói: "Ngày nào Quan Khởi Kỳ cũng xun xoe bên cạnh tôi, ngay cả Trịnh Hạo cũng không thể quên tôi. Tôi đang nghĩ anh là quá tự tin hay là quá tự phụ đây?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.