“Em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Quan Triều Viễn quan tâm nhìn sắc mặt Tô Lam không tốt hỏi.
Giờ phút này, Tô Lam mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn.
Cũng không phải bởi vì anh có bao nhiêu đẹp trai, hay là vì lúc này anh có bao nhiêu quan tâm cô, mà là… Mà là tại sao bây giờ cô lại có thể nghe thấy được tiếng của anh?
Không phải cô bị điếc ư? Đây là chuyện gì vậy? Sao trong một đêm cô lại đột nhiên có thể nghe được?
Tô Lam vẫn đứng ở đó chưa tiếp thu được sự thật này, Quan Triều Viễn cũng chợt nhớ ra chuyện Tô Lam vốn không nghe thấy, thế nên bèn xoay người chạy tới chỗ giường xếp.
Lúc anh quay trở lại, trong tay đã có thêm một chiếc điện thoại, còn nhanh chóng gõ ra một hàng chữ.
“Em làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn tôi đi gọi bác sĩ không?”
Đọc hết chữ trên điện thoại xong, hiện giờ Tô Lam lại bỗng nhiên không muốn thú nhận chuyện lỗ tai cô đã tốt trở lại.
Bởi vì cô thật sự không có cách nào đối mặt với Quan Triều Viễn, cũng không biết nên nói gì với anh?
Bây giờ cô và anh là quan hệ gì? Chồng cũ và vợ cũ? Người tình? Bạn bè trai gái? Hình như đều không phải, quan hệ nào đặt ở trên người bọn họ cũng đều có vẻ không thích hợp.
Bây giờ cô đúng là rất hận bản thân: Nếu biết là sáng hôm nay cô sẽ có thể trở lại bình thường, vậy thì nói gì đi nữa đêm qua cũng đã không xảy ra chuyện không nên xảy ra với anh. Nhưng bây giờ nói gì thì cũng đã muộn, muộn rồi, cô đã bước chân lên thuyền giặc, bây giờ phải nghĩ xem nên làm thế nào để vứt bỏ hết đi đây?
Thế nên rất nhanh Tô Lam ra quyết định ở trong lòng: Trước mắt không thể nói cho anh biết chuyện lỗ tai đã tốt, cô sẽ lại nghĩ cách, xem thử làm sao để có thể nhanh chóng thoát khỏi anh, cô không thể cứ tiếp tục không rõ ràng với anh như vậy được.
Có điều, vấn đề khó khăn bây giờ của cô còn cần phải để anh đi giải quyết, chuyện này cũng chẳng còn cách nào.
Sau đó, cô nhận lấy điện thoại của Quan Triều Viễn, do dự gõ mấy chữ ở bên trên, sau đó cúi đầu nhét điện thoại di động vào trong tay của anh.
Quan Triều Viễn cầm lấy điện thoại, cúi đầu nhìn xong, không khỏi hơi không hiểu.
“Tôi… Bà dì ghé thăm.”
“Có họ hàng muốn tới thăm em sao? Vẫn còn họ hàng nào khác à? Tôi có thể bảo Lâm Minh phụ trách đón tiếp, mấy việc đó em không cần phải tốn công.” Ngầm hiểu hồi lâu, Quan Triều Viễn nhanh chóng gõ chữ hỏi.1
Trời xanh ơi, đất lớn ơi! Cái này đâu thể hiểu như thế?
Tô Lam bất đắc dĩ vỗ trán một cái, một đấng mày râu như anh thì nào biết bà dì là gì?
Tô Lam chỉ có thể nhanh chóng gõ một hàng chữ nữa, lần này cực kỳ nhanh gọn, trực tiếp tuyên bố mệnh lệnh.
“Tôi tới tháng, anh lập tức đi ra ngoài mua băng vệ sinh cho tôi!”
Lần này, Quan Triều Viễn cũng coi như đã hiểu rõ, tuy rằng sắc mặt có hơi khó xử, nhưng vẫn phải đồng ý.
“Được, vậy tôi sẽ đi mua cho em, em đợi một lát!”
Sau đó Quan Triều Viễn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng của anh biến mất khỏi phòng bệnh, Tô Lam không khỏi cong môi cười, nghĩ đến việc anh là đàn ông lại phải đến siêu thị mua băng vệ sinh đã thấy buồn cười, chưa kể còn là một người đàn ông như Quan Triều Viễn nữa, đây có phải là đã khai sáng kỷ lục Guinness rồi không?
Tô Lam lập tức cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, cô có thể nghe thấy âm thanh, lần đầu tiên cô phát hiện thì ra lỗ tai quan trọng như vậy.
Mở cửa sổ ra, tiếng gió nhẹ nhàng bên ngoài cùng với âm thanh khác ngẫu nhiên truyền đến đều làm cho cô cảm thấy là một thứ âm nhạc tuyệt vời.
Anh cướp đi của cô nhiều như vậy, bây giờ cô trêu đùa anh một chút hẳn là cũng không quá đáng lắm nhỉ? Vừa rồi trong lòng Tô Lam còn hơi áy náy, nhưng nhớ đến sự điên cuồng đêm qua của anh, cô lại cảm thấy không hề nợ anh chút nào.
Lúc Tô Lam nhàn nhã ngồi ở trước giường gọt táo, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bước chân trầm ổn truyền đến.
Không hiểu sao, cô cảm thấy khả năng nghe của mình còn tốt hơn ban đầu rất nhiều!
Tô Lam vừa ngoảnh đầu nhìn về phía cửa, nhưng mà nghĩ lại thì thấy không đúng, bèn vội vàng xoay đầu lại, tự nhắc nhở bản thân ở trong lòng: Đối với bất kỳ tiếng động gì cô cũng đều không thể phản ứng lại, nếu không sẽ bị lộ!
Quả nhiên, ngay sau đó, đáy mắt của Tô Lam nhìn thấy một bóng dáng xách theo một cái túi lớn trong tay đang đi tới trước mặt cô.
Quan Triều Viễn duỗi tay đặt túi nilon màu đen ở trong tay lên trên giường, lại nhanh chóng lấy điện thoại ra gõ một hàng chữ.
“Mua xong rồi, em xem có được không?”
Tô Lam mở cái túi to đùng đó ra, vừa nhìn thấy đã không khỏi trợn tròn mắt!
Nhìn qua trong túi có ít nhất cũng phải ba mươi đến bốn mươi bao lớn bao bé băng vệ sinh, loại đêm, loại ngày, loại nhỏ, loại dài, thậm chí còn có đủ các loại nhãn hiệu lớn.
Nhìn thấy đống băng vệ sinh này, Tô Lam muốn choáng váng! Đống này đoán chừng có thể cho cô dùng trong hơn nửa năm mất, anh giai này muốn dọn hết băng vệ sinh ở trong siêu thị về nhà à?
Tô Lam đảo mắt nhìn Quan Triều Viễn, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, lại vội vàng ngậm miệng, vươn tay lấy điện thoại của anh qua bắt đầu gõ chữ.
“Anh mua nhiều như vậy làm gì? Tôi dùng sao hết?”
“Tôi cũng không biết bình thường em dùng nhãn hiệu gì với loại nào, cho nên mua hết mỗi loại một ít, dù sao sau này em cũng có thể giữ lại dùng dần.” Quan Triều Viễn gõ chữ trả lời.
Nhìn thấy hai hàng chữ này, quả thật Tô Lam khóc không ra nước mắt, có điều đúng là rất cám ơn anh giai này, dù sao cô cũng có thể bớt được chi phí mua băng vệ sinh hơn nửa năm.
“Được rồi, cảm ơn.” Tô Lam gõ mấy chữ, sau đó cầm băng vệ sinh chạy tới nhà vệ sinh.
Sau bữa sáng, Tô Lam nghe thấy có người đẩy cửa phòng bệnh ra, ngẩng đầu lên theo bản năng.
Lúc nhớ lại hiện giờ bản thân đang không nghe thấy, cô lại vội vàng liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn ở bên cạnh một cái, cũng may lúc anh nhìn thấy có người vào thì đã đứng lên, cũng không phát hiện Tô Lam có chỗ không đúng.
Người đi vào là Quan Khởi Kỳ, trong ngực ôm một bó hoa tươi, đi theo ở phía sau là Tưởng Vân, vẫn mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemian như cũ, trên vai khoác một chiếc áo choàng cùng kiểu dáng.
Quan Khởi Kỳ dùng ánh mắt áy náy nhìn Tô Lam, còn trong mắt của Tưởng Vân ở phía sau lại mang theo vẻ khinh thường, có vẻ là do Quan Khởi Kỳ kéo cô ấy tới?
Tuy rằng Tô Lam chỉ mới gặp cô gái Tưởng Vân này một lần, nhưng cũng đã có thể nhìn ra cô ấy là một cô gái cực kỳ có cá tính hơn nữa tính tình còn vô cùng kiêu ngạo, hẳn cô ấy sẽ không dễ dàng nói lời xin lỗi với người khác, huống chi Tô Lam cô chỉ là một nhân vật bé nhỏ.
“Em tới làm gì?” Quan Triều Viễn mở lời chất vấn với Quan Khởi Kỳ đầu tiên, hơn nữa sắc mặt cũng không quá dễ nhìn.
Giọng nói của anh hơi lớn, Tô Lam không tự chủ được hơi run bả vai, sau đó vội vàng cúi thấp đầu xuống.
“Chúng em tới thăm Tô Lam.” Quan Khởi Kỳ quay đầu lại liếc mắt nhìn Tưởng Vân một cái, trên mặt Tưởng Vân không cảm xúc.
“Cô ấy không cần hai người tới thăm, Quan Khởi Kỳ, em là một luật sư, hẳn là biết rõ nếu như chuyện Tô Lam bị điếc trở thành sự thật, vậy thì Tưởng Vân sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.” Quan Triều Viễn nói vô cùng nghiêm túc.
Quả nhiên trông thấy sắc mặt Tưởng Vân hơi thay đổi, Quan Khởi Kỳ cũng mặt xám mày tro, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tình huống của Tô Lam vẫn chưa rõ ràng, nếu Tô Lam có bất kỳ sơ xuất gì, chúng em đều sẽ phụ trách đến cùng.”
“Phụ trách đến cùng? Hai người định phụ trách như thế nào?” Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân. “Chúng em sẵn sàng bồi thường tất cả tiền thuốc men, cũng sẽ chịu một phần tổn thất tinh thần. Ý của em là nếu như Tô Lam bị điếc chỉ là tạm thời.” Quan Khởi Kỳ nhìn Tô Lam nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]