Quả nhiên là anh, là anh ôm mình!
Đón nhận ánh mắt của anh, tâm trạng của Tô Lam rất phức tạp.
Cô làm sao thế? Chẳng phải anh rất đáng ghét sao? Chẳng phải muốn anh đi à? Chẳng phải rất mong sau này không cần xuất hiện cùng anh nữa ư?
Tại sao anh vừa mới đi thì lòng cô lại khó chịu đến vậy?
Bây giờ anh quay lại, thế mà lòng cô lại đang nhảy nhót tưng bừng?
Trời ạ! Cô thật sự u mê anh rồi!
Cô phải làm sao đây? Cô phải làm sao?
Quan Triều Viễn không cho cô cơ hội suy tính, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh lúc này không hề bá đạo ngang ngược, mà là dịu dàng sâu sắc, đầy tình cảm dịu dàng, đương nhiên anh vẫn cố khiêu khích cô hết mức có thể.
Lúc này đây, cô không còn phản kháng nữa, mà tiếp nhận bị động hai tay đặt trước ngực anh, bàn tay cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của anh.
Đôi tay anh dịu dàng ấm ấp lại đầy hơi nóng, vuốt ve vài cái đã khiến Tô Lam thở dốc liên hồi.
Cô biết như vậy là không đúng, nhưng lại khó khống chế bản thân mình, chỉ có thể tiếp tục chìm đắm, cơ thể dần dần tê liệt trong ngực anh.
Mãi đến khi đồng phục bệnh nhân tạo thành một vòng cung rồi rơi xuống mặt đất, cô mới bình tĩnh lại, tránh khỏi đôi môi anh lập tức.
Dưới tia sáng lờ mờ, anh hơi nhíu mày, lấy điện thoại ra đánh chữ cho cô xem.
“Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647934/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.