Nghe thấy lời đề nghị này, Tô Lam nhanh chóng gật đầu ở trong lòng.
Như vậy rất tốt, dù sao sau này cô cũng không làm việc được ở Khải Vy, bây giờ muốn tìm công việc khó như vậy, đúng lúc có bồi thường của bọn họ cô sẽ có thể đỡ được một khoảng thời gian.
Dĩ nhiên, cô như vậy rất không có tiền đồ, cũng không có tự tôn, nhưng mà thật sự thì người nghèo không thể chỉ có mỗi một thứ là lòng tự tôn được, đó là thứ mà chỉ người giàu mới có thể tùy hứng có.
Hơn nữa bây giờ cô đã khôi phục được thính giác, cô bị điếc cũng chỉ tạm thời, kể cả có thưa kiện cũng sẽ không thắng, cuối cùng cũng chỉ để có được một ít bồi thường mà thôi.
Tuy rằng Tưởng Vân kia kiêu căng ngạo mạn, cô không thích chút nào, nhưng mà cô cũng không muốn trở thành kẻ thù với người ta, còn liên quan tới Khởi Kỳ, dù gì anh ấy cũng đã từng giúp đỡ cô rất nhiều.
“Nếu Tô Lam bị điếc vĩnh viễn thì sao? Có phải là sẽ đưa cô ta đi ngồi tù đúng không?” Quan Triều Viễn chỉ vào Tưởng Vân tức giận nói.
“Anh họ…” Quan Khởi Kỳ nhíu chặt mày.
Quan Triều Viễn lại cắt ngang lời anh ấy: “Đừng nói là hai người còn định dùng tiền để giải quyết, bọn anh không nhận bất kỳ bồi thường gì.”1
“Ngay cả cơ hội thương lượng cũng không có sao?” Trên mặt Quan Khởi Kỳ lộ vẻ khó xử.
Quan Triều Viễn lời lẽ chính đáng trả lời: “Luật sư của anh đã toàn quyền thụ lý vụ này, có bất kỳ nghi vấn gì, hai người cứ đi tìm luật sư của anh là được!”
Nghe thấy lời này, Tô Lam nghĩ thầm: Quan Triều Viễn, sao anh lại nói lời tuyệt tình như vậy chứ? Anh không thiếu tiền, nhưng mà tôi thiếu được chưa?
Hiện giờ Tô Lam nghẹn đến mức thật muốn tự mình nhảy ra nói, cô bị điếc chỉ là tạm thời, nếu muốn giải quyết thì chỉ cần nhanh chóng đưa tiền bồi thường tới đây là được, sau này cô cũng không muốn nhìn thấy hai người Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân nữa!
Lúc này, Quan Khởi Kỳ không nói gì, nhưng Tưởng Vân ở phía sau anh ấy lại lên tiếng.
“Quan Triều Viễn, tôi rất tò mò, cô gái này với anh là quan hệ gì? Vì sao anh cũng bị ma ám giống như Khởi Kỳ muốn che chở cho cô ta? Có phải cô ta đã hạ loại vu cổ gì ở trên người các anh rồi không?” Lúc này Tưởng Vân đã không thể nhịn được nữa lấy tay chỉ vào Tô Lam đang ngồi ở trên giường bệnh.
Đối mặt với Tưởng Vân sỉ nhục mình như vậy, Tô Lam thật đúng là không thể nhịn được nữa.
Nếu như đổi lại là trước kia thì cô đã sớm nóng nảy xông lên chỉ vào mũi cô ấy mắng lại, nhưng hiện tại cô vẫn còn là người điếc, cô sẽ không nghe thấy được những lời này, cho nên cũng chỉ có thể chôn hết tức giận vào trong lòng, chỉ là lồng ngực của cô lúc này thật sự rất khó chịu.
“Em đang nói linh tinh gì đó? Em đã quên hôm nay chúng ta tới làm gì sao?” Quan Khởi Kỳ mở miệng quở trách Tưởng Vân đầu tiên.
“Em có nói linh tinh à? Anh có dám nói anh không hề động lòng với cô ta chút nào không? Nếu không phải em trở về sớm, còn không biết hai người các anh đã tới mức độ nào rồi?” Tưởng Vân cười lạnh, trong ánh mắt tràn ngập xem thường và khinh bỉ đối với Tô Lam. Lúc này, Tô Lam thật sự đã không nhịn nổi, cô vừa mở miệng muốn nói, bỗng nhiên Quan Triều Viễn đã bước một bước dài tiến lên, chỉ vào mũi của Tưởng Vân, dùng giọng nói lạnh lẽo uy nghiêm nói: “Tưởng Vân, tôi vẫn luôn nể tình nhà họ Tưởng các cô với nhà họ Quan chúng tôi đã thân nhau mấy đời nên mới khoan dung cô, bây giờ nếu cô còn không chịu ngậm cái mồm thối của cô lại thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”
Lúc này vẻ mặt của Quan Triều Viễn thật sự rất đáng sợ, ánh mắt giống như băng vạn năm, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh thấu xương, cảnh cáo trong giọng nói khiến cho người ta phải sợ hãi.
Giờ phút này, Tô Lam cũng ngậm miệng lại, trong lòng nhanh chóng trào lên một dòng nước ấm.
Tuy rằng người đàn ông này rất hay bắt nạt cô, chọc cho cô tức giận, thậm chí tự tổn thương bản thân, nhưng lúc thấy người khác tổn thương cô, lần nào anh cũng sẽ đều quên mình đứng ra chống lưng cho cô, đặc biệt là những lúc cô bất lực nhất, trong lòng Tô Lam tràn ngập cảm động.
Đối diện với cảnh cáo của Quan Triều Viễn, Tưởng Vân thật sự ngậm miệng lại, một câu cũng không dám nói tiếp, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Lam một hồi, mới bắt đầu mềm mỏng hỏi: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết anh với cô ta có quan hệ gì không?”
“Vợ cũ của tôi.” Quan Triều Viễn trả lời cô ta mấy chữ đơn giản.
Nghe được mấy chữ này, Tưởng Vân lập tức ngạc nhiên đến mức cằm cũng sắp rơi xuống dưới!
Lúc này, Tô Lam cúi thấp đầu xuống, khóe môi nhẹ bĩu, nghĩ thầm: Xem ra thân phận vợ cũ của Quan Triều Viễn này đã trấn áp được Tưởng Vân.
Ngay sau đó, Tưởng Vân quay đầu lại liếc nhìn Quan Khởi Kỳ ở trước mặt, không khỏi cười lạnh nói: “Khởi Kỳ, khẩu vị của anh cũng thật quá nặng!”
Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.
Lúc này, người xấu hổ lại là Quan Khởi Kỳ, trong ngực anh ấy còn ôm hoa tươi, lúng túng nói: “Anh họ, Tưởng Vân cô ấy có chút hiểu lầm với em, anh cứ xem bệnh cho Tô Lam đi, mọi hậu quả em sẽ đều gánh chịu.”
“Anh cũng rất hy vọng Tưởng Vân chỉ hiểu lầm.” Quan Triều Viễn nói một câu hai ý.
Trên mặt Quan Khởi Kỳ lộ ra một nụ cười mất tự nhiên, sau đó đặt bó hoa ở trong lòng lên chiếc bàn đầu giường, ngại ngùng nói: “Vậy em đi trước.”
“Không tiễn.” Quan Triều Viễn nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng.
Chân trước Quan Khởi Kỳ vừa đi, Quan Triều Viễn đã đi tới trước đầu giường, ném bó hoa vào trong thùng rác.
Lúc này Tô Lam buồn cười không thôi, cô có thể nhìn ra Quan Triều Viễn đang ghen, sắc mặt âm trầm quả thật có thể tích ra nước.
Thấy anh tức giận ngồi ở trên ghế, chẳng những không nói một lời, đôi mắt còn hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào một phía ở trong phòng.
Tô Lam biết bây giờ không thể chọc vào anh, cho nên bèn yên lặng vào trong nhà vệ sinh.
Tô Lam lề mề ở trong nhà vệ sinh một hồi lâu, sau đó mới đi ra, vịn tường đi tới.
“Vì sao em cứ luôn trêu chọc những người đàn ông khác?” Đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chằm, giọng nói không lớn, nhưng ngữ điệu vô cùng u oán.
Tô Lam rất muốn phản bác, nhưng lại lập tức nhắc nhở bản thân: Bây giờ cô là người điếc, không nghe thấy được gì cả, cho nên chỉ có thể giả vờ thành dáng vẻ không biết gì ngồi ở mép giường.
Có điều trong lòng cô vẫn luôn kêu oan, cô chưa từng trêu chọc Quan Khởi Kỳ có được không? Muốn trách thì tự trách bản thân sao lại vào công ty của anh ấy.
Giống như lời kia của Hồ Mỹ Ngọc rằng hai năm gần đây cô vẫn luôn có số đào hoa với các sếp, nhưng lại đều là hoa đào nát, cho nên những lần tìm việc sau đó cô vẫn luôn tìm sếp là mấy ông già, để đỡ phải lại xảy ra mấy tin đồn màu hồng gì đó.
Tô Lam cụp mắt xuống, bởi vì cô phát hiện ánh mắt của Quan Triều Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô thật không yên.
Qua một hồi lâu, cuối cùng anh cũng đi tới, viết mấy chữ lên trên một tờ giấy.
“Tôi đi làm.”
Viết xong, đẩy tờ giấy tới trước mặt Tô Lam, sau đó anh xoay người cầm lấy áo khoác bước nhanh khỏi phòng bệnh.
Sau khi anh đi khỏi, Tô Lam lập tức thở phào!
Rốt cuộc cô phải làm gì đây? Cô thật sự không muốn ở chung với anh gần như vậy.1
Hay là lập tức thú nhận mình đã nghe được, sau đó xuất viện?
Không được! Bây giờ Quan Triều Viễn đã mời luật sư cho cô, nếu như cô tự mình xuất viện, chỉ sợ cũng không tiện tìm Tưởng Vân nói chuyện bồi thường, tuy rằng không phải vì tiền, nhưng mà trận đánh này cô cũng không thể bỏ qua được. Thêm nữa nếu như lỗ tai của cô đã tốt trở lại, còn không biết Quan Triều Viễn sẽ càng thêm nặng tay với cô như thế nào, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể thành công thoát khỏi anh đây? Tô Lam suy nghĩ trong khổ sở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]