Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói: "Anh muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, chúng ta là bạn tốt nhất, không phải rối rắm."
Thịnh Dự Khải nói: "Năm đó, lúc chôn cất chị tôi... là quan tài rỗng."
"Quan tài rỗng?" Giọng nói của Thời Du Huyên bỗng tăng cao, quả thật cô không ngờ rằng sẽ là kết quả này. Sao lại rỗng chứ, vậy Giản Di Tâm đi đâu rồi?
Giản Nghi Ninh không bất ngờ trước biểu cảm của cô, rủ rỉ kế tiếp.
Năm đó, sau khi Thịnh Hàn Ngọc bất tỉnh trong đám cháy, mọi người chỉ tìm thấy anh chứ không tìm được Giản Di Tâm.
Thịnh Hàn Ngọc hôn mê ở bệnh viện nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, người nhà họ Giản tìm khắp trong đống đổ nát nơi đám cháy xảy ra cũng không tìm được người, có người nói thế lửa quá lớn, hài cốt của Giản Di Tâm đã không còn...
Dù không tìm được thi thể cũng vẫn phải chôn cất thỏa đáng. Vì vậy, Giản Di Tâm được hạ huyệt "bình thường", thứ chôn xuống là một nắm tro bụi lấy từ trong đám cháy và một bộ quần áo cô ấy thường thích.
Không nói cho Thịnh Hàn Ngọc biết chuyện này là ý của ông cụ nhà họ Thịnh.
Ông cụ hiểu rõ tính cách của cháu mình, sợ anh xoắn xuýt chuyện này mà không quan tâm đến việc của công ty cho nên cứ thế lừa anh. Ban đầu không ai nói ra, sau một thời gian dài lại càng không thể nói chuyện này ra miệng.
Thời Du Huyên đã hiểu rồi, hỏi Giản Nghi Ninh: "Cho nên anh nói với tôi chuyện này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481823/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.