Thế là cô cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Không hẳn, chủ yếu là vì em không muốn ăn, có lẽ là do trời nóng quá.”
Cô đứng dậy khỏi vòng tay anh, lấy tay che miệng ngáp một cái, sau đó ra lệnh đuổi người: “Em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ, tạm biệt nhé!”
“Tạm biệt.”
Anh chào cô nhưng không rời đi, dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói lại thôi.
Thời Du Huyên chớp mắt, hỏi: “Anh còn chuyện gì nữa à?”
“Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.” Thịnh Hàn Ngọc nói.
Đáng lẽ nên đi từ mấy hôm trước, nhưng vì chuyện của Thịnh Dự Khải mà ngày hôm sau không đi được, thế mà anh lại quên mất.
“Không cần đâu, em đã đi khám rồi, bác sĩ nói trời nóng nên dễ chán ăn, đợi đến khi thời tiết dịu lại tự nhiên sẽ đỡ hơn, không có vấn đề gì đâu.” Thời Du Huyên nói dối, cô không hề đi khám.
“Ừm... vậy, em nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Thực ra Thịnh Hàn Ngọc muốn nói: em dọn về phòng ngủ có được không? Những lời đến bên miệng lại đổi thành cầu khác.
Thời Du Huyên hơi thất vọng, nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại: “Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt!”
Cô đóng cửa, còn để hở một khe chưa đóng kỹ, Thịnh Hàn Ngọc thò chân vào chặn ở khung cửa.
“Anh còn việc gì hả?”
“Ừm.”
>
Thế là cửa lại mở ra, hai người họ một người đứng trong một người đứng ngoài, Thời Du Huyên hỏi: “Có chuyện gì?”
Thịnh Hàn Ngọc nuốt nước bọt một cách khó nhọc, nói: “Xin lỗi em.”
"Ha..."
Có lẽ Thời Du Huyền đã nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481822/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.