Thời Vũ Kha còn quấn băng vải trên đầu, mắt phải cũng thế, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô ta sử dụng con mắt bên trái.
Nhìn lướt trên bàn lớn, trên bàn trà nhỏ, vừa rồi cô ta còn oán trách Thời Du Huyên không mua đồ ăn đến là quá keo kiệt, bây giờ vẫn oán trách tiếp nhưng đổi lý do:
"Đưa nhiều đồ ăn thế này, bao giờ tôi mới ăn hết? Khoe giàu chứ gì, cô đến đây khoe của đúng không?"
"Tôi đi đây."
Thời Du Huyên đứng dậy định đi.
Bây giờ cô không có tâm trạng cãi vã với cô ta, người phụ nữ này vô lý không phải ngày một ngày hai, dù sao đã không vừa mắt thì kiểu gì cũng soi ra điểm xấu được.
"Đừng đi, tôi có việc nói với cô." Quả nhiên còn có việc.
Thời Du Huyên ngồi xuống: "Nói đi."
"Thịnh Dự Khải vào tù rồi, tài sản của anh ta do tôi thừa kế nhỉ?" Thời Vũ Kha hói.
Những việc Thịnh Dự Khải phạm phải đều là tội tử hình, lần này vào đó chắc chắn không ra được.
Tuy hai người đã cắt đứt nhưng vẫn chưa ly hôn, thì ra Thời Vũ Kha còn muốn chờ Thịnh Dự Khải chết rồi sẽ thừa kế tài sản anh ta để lại, ý tưởng rất hay nhưng đã định trước sẽ không thành công.
"Sợ là cô không thừa kế được đâu." Thời Du Huyên nói.
"Tại sao?"
Giọng điệu của cô ta lập tức cao thêm mấy tông, trợn mắt nhìn Thời Du Huyên:
"Nhất định là cô muốn nuốt một mình đúng không? Thời Du Huyên, tôi cảnh cáo cô đừng tham quá. Tiền của cô đã đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481824/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.