Anh khẽ nháy mắt với Thời Du Huyên, ánh mắt kiên định khiến cô thấy an tâm hơn.
“Buông ra, anh buông tay ra đi, anh có nghe thấy không đấy!” Thịnh Dự Khải gắng sức giãy ra, nhưng tay Thịnh Hàn Ngọc cứ như chiếc kẹp sắt, tóm chặt lấy anh ta, một tay anh ta hoàn toàn không thể gỡ ra được.
Thịnh Dự Khải uy hiếp: “Không buông tay ra là tôi ấn đấy!”
Ấn đi!”
Đôi mắt sắc bén như mắt của loài chim ưng nhìn chằm chằm vào anh ta, mặt Thịnh Dự Khải bắt đầu đổ mồ hôi, vẻ mặt cũng hơi có chút hoảng loạn, thậm chí ngón tay còn cách xa nút bấm điều khiển một chút.
Anh ta không muốn chết, anh ta gây náo loạn một trận lớn như vậy là vì muốn đẩy người ta vào chỗ chết, còn mình thì chiếm hết mọi thứ chứ không phải là cùng chất chung với bọn họ.
Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên tung ra một chiêu khiến anh ta không ngờ tới, nhưng anh ta tin nếu mình ép Thịnh Hàn Ngọc quá, anh sẽ thật sự làm vậy.
Vì tin nên anh ta không thể mạo hiểm được.
Trong lúc gấp gáp, anh ta ngậm chiếc điều khiển vào miệng, dùng tay còn lại gỡ bàn tay đang tóm chặt lấy mình của Thịnh Hàn Ngọc.
Cơ hội đã đến.
Thời Du Huyên nhanh tay tinh mắt, cô lao tới, đấm mạnh vào cằm Thịnh Dự Khải.
Thịnh Dự Khải bị đau, miệng há ra khiến chiếc điều khiển bay ra xa, vừa khéo rơi vào tay Thời Du Huyên.
Thời Du Huyên vững vàng bắt lấy nó bằng cả hai tay, sau đó quay người chạy ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481820/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.