Chó con không thể làm, nhưng ngày mai vẫn phải đi bệnh viện, thuốc vẫn phải uống đấy.
Thịnh Hàn Ngọc ra ngoài tìm quản gia hỏi hai viên thuốc dạ dày, sau đó một tay cầm thuốc một tay cầm ly nước, dỗ cô uống thuốc như dỗ con nít: “Ngoan, uống thuốc”
Người vừa mới nãy tràn đầy hạnh phúc trên gương mặt, giờ đây lại nhanh chóng xụ xuống: “Không uống”
Cô ghét nhất là phải uống thuốc, huống chi giờ cũng không phải là cần thiết mà bây giờ cô đã ổn hơn rồi.
“Ngoan, nếu không thì em uống một viên thôi?”
Thịnh Hàn Ngọc cũng cảm thấy mấy thuốc như thế này, nếu có thể không uống thì tốt nhất là không uống, nhưng anh sợ cô sẽ lại khó chịu.
Nếu như đổi lại là bản thân anh có chỗ khó chịu, anh cũng không để tâm lắm, để đó rồi cũng hết thôi, nhưng đây là vợ nhỏ của mình, anh không muốn để cô phải ốm bệnh một chút nào.
“Ừm, một viên thì được.”
Thời Du Huyên nghe lời há miệng, Thịnh Hàn Ngọc đút cho cô viên thuốc dạ dày rồi đưa nước qua, tận mắt nhìn thấy cô nuốt xuống.
Thế nhưng lúc anh xoay người đi, cô gái nhỏ ở phía sau lại hiện lên nụ cười giảo hoạt, nhanh chóng “oe” ra viên thuốc dạ dày vừa mới uống khi nãy.
Thời Du Huyên không có thói quen uống thuốc, từ nhỏ thân thể đã rất khỏe mạnh rồi.
Dạ dày không thoải mái chẳng qua là hậu di chứng vì khi còn bé đã bữa đói bữa no, khó chịu cũng không cần uống thuốc, để một chút thì hết thôi.
Có điều lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481814/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.