“Bởi vì người gọi đến là Thịnh Hàn Ngọc nên tạo không nhận không được có phải không...”
Vết nứt trên màn hình ngày càng lớn, cuối cùng cũng bị nước vào, không đổ chuông nữa.
Thịnh Dự Khải mệt thở ra hơi, ngồi bệt xuống đất đắc ý nhìn, còn cố chấp với chiếc điện thoại của Thịnh Trạch Dung: “Không kêu nữa rồi chứ gì, rốt cuộc mày cũng nhận thua, tạo đã nói mày không phải là đối thủ của tao mà, từ nhỏ đến lớn đều là bại tướng dưới tay tao!”
Thịnh Trạch Dung nhìn mà không nói ra lời, cậu ta cảm thấy anh hai không bình thường.
“Tắt máy rồi.”
Thịnh Hàn Ngọc cầm áo khoác lên, đứng dậy hôn lên trán Thời Du Huyên một cái rồi nói: “Ngoan, em ngủ trước đi, anh qua bên đó xem một chút.”
“Không, em đi với anh.” Thời Du Huyên nói.
Anh nhìn cô đầy cưng chiều, xoa nhẹ tóc cô nói: “Ngoan, anh đi xem một chút rồi về, em chờ anh về, anh mang cho em bánh tiêu và sữa đậu nành.”
Thời Du Huyên thích nhất là ăn bánh kếp trái cây và bánh tiêu sữa đậu nành ở quầy ăn vặt bên ngoài. Mỗi sáng sớm Thịnh Hàn Ngọc đều sẽ lái xe đi mua, anh thích tự thân vận động hơn, những chuyện như thế này đều tự mình làm, chưa bao giờ để người giúp việc làm thay.
“Em không, em muốn đi theo anh.” Cô cực kỳ cố chấp ôm ống tay áo của Thịnh Hàn Ngọc.
Thịnh Hàn Ngọc không biết phải làm sao: “Em nghe lời anh.”
“Không có chuyện nghe hay không nghe, dù sao em cũng phải đi với anh, tụi mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481815/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.