Thịnh Trạch Dung sợ hãi sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài, đây là anh cả của cậu ta đấy ư? Từ nhỏ đến lớn, trước giờ cậu ta chưa nhìn thấy anh cả cười như vậy bao giờ. Dù rất vui vẻ đi nữa thì nhiều lắm cũng chỉ cười mỉm biểu hiện ra, bây giờ cười thế này chắc là vì chị dâu đây. Thịnh Trạch Dung nghĩ đúng rồi.
Có thể nhận ra nụ cười của anh cả cậu ta phát ra từ nội tâm, lộ ra cảm giác vui vẻ từ đáy lòng. Hơn nữa dáng vẻ của người giúp việc trong biệt thự cũng không có gì lạ lẫm, hiển nhiên không phải lần đầu tiên anh cười như vậy. Trong lúc Thịnh Trạch Dung ngẩn người, Thời Du Huyên đã dặn dò người giúp việc mang hành lý của cậu ta lên phòng, sau đó dọn cơm đón gió tẩy trần cho Thịnh Trạch Dung. Đồ ăn đều được chuẩn bị theo khẩu vị của cậu ta, màu sắc hương vị đều đủ cả. Tay nghề của đầu bếp nhà anh cả vẫn ngon như cũ, chỉ là có một món canh thịt bò Tây Hồ nấu chẳng ra sao. Hình thức xấu xí, mùi vị cũng không ngon, vừa mặn vừa đắng. Thế mà anh cả rất thích món canh này, uống liên tiếp hai bát, tiếp đó lại uống thêm nước. Sau đó cậu ta mới biết, thì ra món canh thịt bò Tây Hồ này là do chị dâu nấu, chẳng trách mùi vị kỳ quái như vậy mà anh cả còn uống tận hai bát. Sau khi ăn xong, Thịnh Trạch Dung trở về nhà chính tìm Thịnh Dự Khải, Thịnh Hàn Ngọc lo một mình cậu ta đi không an toàn, định đi cùng cậu ta thì lại bị Thịnh Trạch Dung từ chối. Thịnh Trạch Dung tự mình đến biệt thự nhà họ Thịnh. Từ sau khi cậu ta đi, tâm trạng của Thịnh Hàn Ngọc lo lắng không yên, chỉ có thể đi tới đi lui trong phòng. "Anh lo lắng thì cứ phải người lén lút đi theo, không để cho Trạch Dung biết là được." Thời Du Huyên nghĩ cách giúp anh. Cô biết chồng lo lắng cho em ba, sợ một mình cậu ta đến biệt thự nhà họ Thịnh xảy ra sơ xuất. "Không được đâu." Thịnh Hàn Ngọc giải thích: "Em không hiểu tính cách của Trạch Dung, nếu anh làm vậy Trạch Dung sẽ cho rằng anh đang nghi ngờ năng lực của cậu ta, không tin tưởng cậu ta. Dù không nói gì nhưng sẽ rất khó chịu trong lòng" "Ô, ra là thế." Thời Du Huyền cảm khái: "Thật ra em thấy anh và Trạch Dung giống như anh em ruột thịt hơn, nhưng mà..." Cô không nói nửa câu phía sau. Cô muốn nói "Nhưng mà hai người mẹ này, người nào cũng không giống như ruột thịt", nhưng nhìn thấy chồng nhíu mày vì lo lắng cho chú em, cô vẫn không nên làm anh ngột ngạt thêm. "Oe, oe..." Cô chạy vào phòng vệ sinh nôn khan. Thịnh Hàn Ngọc đứng ở phía sau vuốt lưng giúp cô, lo lắng nói: "Anh bảo em vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem, lỡ xảy ra chuyện gì còn biết đường tính." Lần đầu tiên Thời Du Huyên bị nôn ọe, anh đã bảo cô đi kiểm tra nhưng cô không muốn, chỉ nói chắc là ăn phải gì đó không thích hợp, qua một lúc là ổn thôi. Quả nhiên một lúc sau là ổn rồi, vì thế anh không tiếp tục giục nữa. Bây giờ mới qua một tuần lại nên khan. Lần này nhất định anh kiên quyết bắt cô đến bệnh viện kiểm tra. Thật sự không lay chuyển được anh, Thời Du Huyên thỏa hiệp: "Được, ngày mai em đi kiểm tra nhưng anh phải đi cùng em." "Đương nhiên rồi." Thịnh Hàn Ngọc thẳng thắn đồng ý: "Tất nhiên anh phải đi cùng em. Em đi đâu anh đi đó." Thời Du Huyên nhào vào trong ngực anh, hai mắt sáng lên, dí dỏm nói: "Nói phải giữ lời! Em đi đâu anh đi đó?" “Ừm, giữ lời, dù em muốn lên trời hay xuống biển, anh cũng đều đi theo em, cả đời không xa rời!” Thật ra thì Thời Du Huyên muốn nghịch ngợm nói: “Em đi vệ sinh anh cũng đi theo em hả?”. Không ngờ lại nghe được lời bày tỏ một cách thiêng liêng như vậy, tự nhiên trong lòng cô cảm thấy rất ngọt, ngọt đến tận họng. “Ngoéo tay!” Cô cong ngón út lên. Thịnh Hàn Ngọc nhìn cô một cách cưng chiều, sao cũng được. Hành vị trẻ con như thế nhưng anh vẫn phối hợp theo cô, kéo ngón út móc tay: “Ngoéo tay đóng dấu, trăm năm cũng không đổi, ai đổi ý người đó làm chó con.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]