Chương trước
Chương sau

"Không ăn không ăn, anh đi đi."
Thời Du Huyên lại nổi nóng, đứng dậy đuổi người.
“Em đi cùng với anh.” Thịnh Hàn Ngọc túm lấy tay cô. Đây là nhà Thời Vũ Thành, ông ấy và người giúp việc vẫn ở đây, không tiện để nói về vấn đề của hai người.
Anh nghĩ khi nào chỉ có hai người, anh sẽ giải thích cho cô lần nữa... lại mở đoạn giải thích trên tivi cho cô xem một lượt.
Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy cho dù chỉ có hai người, anh cũng khó mà nói lại mấy lời nói buồn nôn kia một lần nữa.
Lúc đăng bài giải thích thật sự là do anh quá nóng ruột, đó là kết quả của sự bốc đồng.
Hiện giờ tìm được người rồi, đương nhiên sẽ không bốc đồng như thế nữa.
“Tôi không muốn!”
Thời Du Huyên hất anh ra, tức giận nói: “Thịnh Hàn Ngọc, anh đừng có bày ra dáng vẻ cao cao tại thương mại thế, tôi đâu có nợ nần gì anh, cũng không phải là đồ vật phụ thuộc vào anh, dựa vào đầu mà tôi phải nghe lời anh?”
Nếu như lúc này Thịnh Hàn Ngọc có thể nói nhẹ nhàng một chút, hoặc là bây giờ bật ngay bài giải thích trên tivi lên cho cô nghe một lượt, để cho Thời Du Huyên hiểu rõ tấm lòng của anh thì đã xong chuyện rồi!
Nhưng mà anh lại không hề làm như thế.
Mà lại nhấn mạnh một lần nữa, bắt cô gái nhỏ bé phải về nhà với anh.
“Đi theo anh.”
\
“Tôi không đi, nhất định không, anh buông tôi ra.”
Lúc hai người tranh chấp, Thời Vũ Thành nghe thấy động tĩnh nên từ phòng bếp đi ra ngoài, quanh eo còn buộc tạp dề: “Sao thế sao thế?”
Thời Du Huyên cảm thấy tủi thân, khuôn mặt nhỏ nhắn rơi đầy nước mắt. Thịnh Hàn Ngọc
muốn giải thích nhưng lại không muốn nói ở đây, khuôn mặt lạnh như băng không thay đổi lúc này lại nhuốm màu đỏ bừng, trông giống như đang phát hỏa.
Trong mắt Thời Vũ Thành, bộ dạng như này của hai người chính là con rể đang bắt nạt con gái ông.
“Thịnh Hàn Ngọc, anh giỏi lắm, trước mặt là một kiểu đằng sau lại kiểu khác à? Vừa rồi nói ngon ngọt như thế, trở mặt đã đến nhà tôi bắt nạt Huyên Huyên rồi?”
Ông ấy đứng chắn giữa hai người, giống như gà mẹ bảo vệ gà con khỏi diều hâu, bảo vệ con gái đứng sau lưng.
Không có ông ấy nhúng tay vào còn đỡ, Thời Vũ Thành vừa mới lên tiếng, Thời Du Huyên lại càng khóc dữ dội hơn.
Cô ôm lấy eo bố từ đằng sau, tùy ý quệt bừa nước mắt: “Bố ơi, bố đối xử với con tốt quá.” Thời Du Huyện cảm động quá đi thôi.
Cảm động là do Thời Vũ Thành lại vì cô mà dám lớn tiếng lý luận với Thịnh Hàn Ngọc.
Điều này khiến cô nhớ lại lúc trước khi mình mất tích, bố vì cô mà đi đến gây chuyện ở biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc, khiến cho anh gặp không ít phiền phức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.