Phải biết là bố chưa từng cãi nhau với ai bao giờ, lại càng không có chuyện gây sự khiêu khích, vô cùng kính sợ nhà họ Thịnh. Nhưng vì mình mà ông ấy đã phá lệ rất nhiều lần, Thời Du Huyên cảm nhận được tấm lòng người bố thương con của ông ấy đối với cô, nhất là lúc này lại càng thêm cảm động. Có điều Thời Vũ Thành đã hiểu lầm, ông ấy tưởng rằng con gái thứ hai ở bên nhà Thịnh Hàn Ngọc thường xuyên bị anh bắt nạt, cho nên hiện giờ mới khóc lóc thương tâm như vậy. Ông ấy cho rằng những lời giải thích trên tivi đều là giả dối, là Thịnh Hàn Ngọc cố ý làm ra vẻ mà thôi. Thời Vũ Thành trợn trừng mắt, chỉ tay ra cửa đuổi người: “Anh đi đi, nhà chúng tôi không chào đón anh.” Thái độ của bố vợ thay đổi bất ngờ, Thịnh Hàn Ngọc cũng không biết tại sao. Nhưng anh không muốn về một mình, vẫn muốn dẫn cả vợ cùng về. “Bố tránh ra một chút được không? Giữa con và Huyền Huyên có chút hiểu lầm, con muốn giải thích trước mặt cô ấy.” Thời Vũ Thành nói: “Cứ nói ở đây đi, nói trước mặt tôi.” Như vậy không thể được, cho dù chỉ có hai người, Thịnh Hàn Ngọc cũng chưa nghĩ kỹ càng phải nói thế nào, huống chi trước mặt bố vợ, anh lại càng không nói ra lời. Nhưng mà không nói, Thời Vũ Thành cứ đứng chắn trước mặt anh, căn bản không để cho anh dẫn cô đi. “Anh đi đi, tôi sẽ không về với anh đâu.” Chỉ cần nghĩ đến lời thú nhận tình cảm sâu nặng của anh với bức di ảnh của Giản Di Tâm là Thời Du Huyên đã thấy đau lòng không ngớt. Từ trước đến nay Thịnh Hàn Ngọc chưa từng tỏ bày điều gì với cô, thì ra không phải anh quá kín đáo mà là anh không yêu cô. Anh không dẫn được VỢ về cũng chỉ có thể từ bỏ, một mình quay về nhà. “Bố, con lên phòng đây” Thời Du Huyên bị Thịnh Hàn Ngọc gây sự một trận như thế, chẳng còn khẩu vị nào mà ăn nữa, đi lên lầu về phòng mình, khóa cửa cạch một tiếng rồi lao lên giường khóc toáng lên. Ting ting... Tiếng wechat vang lên, là tin nhắn Thịnh Hàn Ngọc gửi tới. Nhắn cả đoạn dài dằng dặc, chắc là giải thích, nên xem hay là không nhỉ? Thời Du Huyên do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định xem tin nhắn. Tuy rằng chính tại có nghe thấy Thịnh Hàn Ngọc tỏ tình với Giản Dị Tâm, nhưng từ sâu trong thâm tâm cô vẫn hi vọng anh có thể đưa ra một lời giải thích cho cô để bản thân cô có thể chấp nhận. Hạ quyết tâm xong, cô vừa mới nhấn vào khung tin nhắn thì bố bất ngờ đẩy cửa bước vào: “Huyên Huyên, bố nấu cho con bát mì gà. Tranh thủ còn nóng ăn đi, không muốn ăn thì uống một ít cũng được.” Cô bỗng căng thẳng run tay, xóa mất tin nhắn rồi! “Vâng, bố cứ để trên bàn lát con ăn.” Nước mắt trên mặt Thời Du Huyên còn chưa khô, Thời Vũ Thành để ý thấy trên ga giường đã bị nước mắt của cô làm ướt một mảng nhỏ. Cô phải đau lòng cỡ nào mới có thể khóc thành như vậy chứ? Cứ tiếp tục để có một mình thế này, Thời Vũ Thành không yên tâm. Ông ấy đặt bát mì lên trên bàn, người lại không đi ra ngoài mà ngồi xuống: “Được, bố đợi con ăn hết mới đi.” “Bố.” Trong lòng Thời Du Huyên rất ảo não, vẫn không thể nào nói ra được, nhưng đón nhận ánh mắt lo lắng của bố... cô đành thỏa hiệp. Không nói chuyện gì cả, chỉ vùi đầu vào ăn mì. Thật sự cố không có khẩu vị gì, chỉ ăn vài miếng đã không nuốt được nữa, thậm chí còn hơi buồn nôn. “Con ăn no rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]