Cô không muốn nghe lời những cổ họng hóc xương quá khó chịu, vì vậy đành nghe theo anh há miệng ra. Cái nhíp đưa vào cổ họng cô trong nháy mắt đã gắp được xương ra ngoài.
Nhanh tới mức Thời Du Huyên còn chưa cảm giác gì đã thấy kết thúc rồi.
“Đỡ hơn chưa?”
Cô nuốt một ngụm nước, không hề đau chút nào. Khỏi rồi.
"Hừ!"
Thời Du Huyên chỉ cho anh một cái liếc mắt đầy khinh thường, không hé răng nửa lời.
Không bị hóc xương cá nữa, Thịnh Hàn Ngọc thở phào một hơi sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Thời Vũ Thành cũng thở nhẹ một hơi, tốt quá rồi, vậy là không có chuyện gì nữa.
Vừa rồi ông ấy dùng nhiều cách như vậy đều vô ích, không thể ngờ rằng chớp mắt một cái Thịnh Hàn Ngọc đã gắp ra rồi.
“Mau đi lấy bát đũa cho con rể đi.” Thời Vũ Thành sai người giúp việc chuẩn bị thêm chỗ ngồi, lấy bát đũa, lại tự mình vào phòng bếp lấy thêm mấy món mới.
Một bàn đồ ăn chỉ động đũa vào món cá, Thời Du Huyên lại bị hóc xương.
Ba người ăn căn bản không cần nấu thêm cũng đủ rồi, nhưng Thời Vũ Thành chỉ tìm lý do ra ngoài cho đôi vợ chồng son khoảng không gian riêng tư mà thôi.
Thịnh Hàn Ngọc muốn tìm chủ đề, nhất thời lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Sau khi nhìn một hồi lâu, anh mới nặn ra một câu: “Người lớn như vậy rồi còn không ăn được cá.” Sau đó, anh thuận tay cầm đũa gắp thịt cá ở phần béo nhất, cẩn thận rút hết xương cá rồi nhúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481778/chuong-297.html