Thời Vũ Kha nói xong liền bỏ đi, cô ta không quá tin tưởng cũng không yên tâm, phải nhanh chóng trở về nghĩ thêm vài đối sách mới được.
“Con không ăn cơm ở nhà à?” Thời Vũ Thành thấy con gái lớn vội vội vàng vàng đi ngay, ông đứng phía sau nhắc một câu.
Cô ta không buồn quay đầu lại, chỉ phất tay nói: “Con không ăn đâu, tức đến no bụng rồi.”
“Đúng thật là, vừa đến đã kêu đói, nấu xong lại không ăn, còn bảo tức no bụng...” Thời Vũ Thành không tin cô con gái thứ hai của ông ấy có thể khiến con bé tức giận. Từ nhỏ đến lớn, cô em gái vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, thà rằng để bản thân ấm ức cũng không nảy sinh mâu thuẫn với cô chị.
Toàn là cô chị vô cùng kỳ cục, đâu đâu cũng đi tranh giành, chuyện gì cũng đòi đứng thứ nhất, nhưng cuộc sống lại càng ngày càng tồi tệ hơn.
Thời Vũ Kha đi rồi, Thời Du Huyên cũng từ trên lầu xuống dưới.
Người giúp việc làm một bàn đồ ăn cũng chỉ có hai bố con ăn với nhau.
“Huyên Huyên, ăn miếng cá đi.”
Thời Vũ Thành gắp một miếng cá sốt chua ngọt đặt vào bát Thời Du Huyên: “Đây là cá bố tự câu được đấy, tươi lắm, con nếm thử xem ăn có ngon không?”
Thời Du Huyên bỏ miếng cá vào trong miệng: “Ngon lắm.” Còn chưa dứt lời, cô đã không nói tiếp được nữa.
"Khụ khụ..."
Xương cá mắc ở cổ họng.
Những ngày tháng ở bên cạnh Thịnh Hàn Ngọc, mỗi lần cô ăn cá đều được anh tỉ mỉ gỡ từng miếng xương ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481777/chuong-296.html