Dây lưng của áo tắm dài dần tụt xuống, khoảng cách hai người có hơi gần nhau, Thịnh Hàn Ngọc xấu hổ nhìn thấy trong, sau đó quay đầu sang một bên: “Dây lưng áo choàng của cô lỏng kìa.”
Thời Du Huyên vừa cúi đầu đã thấy, cũng không phải là, quá lỏng, nhưng vì dây lưng tuột ra nên cảnh sắc bên trong nhìn không sót cái gì.
Cô lập tức đỏ bừng mặt, quấn chặt áo tắm lại sau đó tát một cái “chát!” lên trên mặt Thịnh Hàn Ngọc: “Lưu manh, anh đang nhìn chỗ nào đó?”
Hai mắt Thịnh Hàn Ngọc bốc hỏa, quay đầu lại tức giận trừng cô: “Thời Du Huyên, cô có biết phân biệt phải trái không? Cô cách tôi gần như vậy tôi có thể không thấy sao? Tôi đâu có mù.”
Cô lập tức nghĩ đến thời gian anh “mù”, khăn tắm của cô rơi xuống cũng là ở trong căn phòng này…
Mặt Thời Du Huyên càng đỏ hơn, đỏ như là con cua bị luộc chín!
Giương nanh múa vuốt thì rất không khả thi.
“Tránh ra.”
Người đàn ông đẩy ra cô, lập tức đi thẳng vào phòng tắm, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng nước “ào ào”.
Cô tức đến mức vung tay đá chân vào không khí một hồi, cuối cùng cơn giận trong lòng mới tiêu bớt.
“Này, lấy nội y đến cho tôi.” Thịnh Hàn Ngọc nói.
Thời Du Huyên bất động: “Dựa vào đâu?”
“Chỉ bằng hiệp ước giữa hai chúng ta quy định như vậy, nếu cô vi phạm quy định, được thôi, đừng nghĩ đến ly hôn.” Thịnh Hàn Ngọc nói từ tốn chậm rãi.
Lúc này cô mới nhớ ra có một điều: Cùng ăn cùng ở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481640/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.