“Ăn cơm, không ăn sẽ nguội.” Trong lòng Thịnh Hàn Ngọc đã có một ý định, anh chờ cô ăn xong rồi sẽ nói. Vừa rồi Thời Du Huyên mới nói một lúc lâu, cơn giận trong lòng cũng đã được xả ra, vì thế cảm thấy hơi đói bụng. Đồ ăn nhanh bị cô quét sạch không còn sót gì, người ăn no thì dễ buồn ngủ, cô nhanh ra lệnh đuổi khách: “Thời gian không còn sớm, anh đi ra, tôi muốn ngủ.” Nói xong Thời Du Huyên đến phòng tắm rửa mặt, sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, cô phát hiện thế mà Thịnh Hàn Ngọc còn chưa đi, bây giờ đang dựa vào đầu giường đọc sách. “Sao anh còn chưa đi nữa?” Cô mặc áo dài tắm đi ra ngoài, vì thế hơi kéo cổ áo lại. Thịnh Hàn Ngọc đặt sách xuống: “Tôi đã nói là có chuyện cần nói với cô, quên rồi?” Cô nhớ đúng là có nói như thế, đúng là cô đã quên mất. “Anh nói đi, nói xong đi ra ngoài.” Cô ngáp một cái, sau đó lười nhác dựa lưng lên sô pha, mơ màng híp mắt lại. Thịnh Hàn Ngọc nói: “Hai ta thử yêu đương, thời hạn là ba tháng, ba tháng sau nếu như cô còn muốn ly hôn thì tôi đồng ý.” “Cái gì? Anh lặp lại lần nữa.” Thời Du Huyên trợn tròn đôi mắt, lập tức tỉnh táo lại, cơn buồn ngủ đã bị câu nói này của anh làm cho bay hết. Cô nói ly hôn là bởi vì hai người đến với nhau không phải vì tình yêu, cho nên không cần duy trì cuộc hôn nhân này.
Hơn nữa sính lễ mà ông cụ cho lúc trước, Thời Vũ Thành đã trả lại Thịnh Hàn Ngọc, theo lý thuyết thì bây giờ ly hôn sẽ cho hai người có tự do. Nhưng Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên đưa ra lời yêu đương là có ý gì? Cô không hiểu được. Thịnh Hàn Ngọc lại nói thêm: “Thời hạn là ba tháng, sau ba tháng mà cô vẫn muốn ly hôn thì tôi đồng ý.” “Được.” Thời Du Huyên cũng đồng ý. Ba tháng thì ba tháng, cô chưa từng yêu đương, hẳn là có thể thử. “Trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ giống người yêu cùng ăn cùng ở bên nhau, nếu khi không ở cùng nhau, hai bên có quyền yêu cầu đối phương không được cắt liên lạc với mình, phải tìm được đối phương bất cứ lúc nào, biết đối phương đang làm gì, đang ở cạnh ai.” Thịnh Hàn Ngọc lại đưa ra quy tắc cụ thể. Vừa rồi Thời Du Huyên nói rất đúng, hai người đã kết hôn mà anh vẫn nghĩ đến Giản Di Tâm, đó là không công bằng với cô!” “Có thể, không thành vấn đề.” Suy nghĩ của Thời Du Huyên rất đơn giản, dù sao bây giờ cô bị Thịnh Hàn Ngọc giam lỏng, quy tắc này không chỉ ước chế mình cô mà còn có Thịnh Hàn Ngọc, vì thế cũng coi như là bình đẳng. Thấy cô đồng ý, Thịnh Hàn Ngọc đi vào phòng tắm tắm rửa… “Này, không phải anh cũng có phòng sao? Vì sao lại muốn tắm trong phòng tôi chứ?” Thời Du Huyên cản trước mặt anh kháng nghị, không cho anh dùng phòng tắm của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]