Hai người đều thích yên tĩnh, không thích ồn ào. Nhưng không thể từ chối, nhà là của Giản Nghi Ninh. Anh ấy nói được thì làm được, hơn nữa còn rất nhanh nhẹn, trong ngày đã dọn đến đây rồi. Nói là “Chuyển nhà”, nhưng thực tế là gọi điện thoại báo một tiếng với người trong nhà là Xong. Phòng của Thịnh Hàn Ngọc nằm lệch sang một phía, đối diện với phòng Ảnh Tử, còn Giản Nghi Ninh nhất định phải ở cách vách Ảnh Tử, Ảnh Tử hỏi: “Anh nghiêm túc sao?” Phòng cách vách là phòng tập thể dục, không biết anh ấy muốn ở thế nào. “Nghiêm túc đó.” Anh ấy thật sự nghiêm túc gật đầu, giải thích: “Phòng bên cạnh cô rất rộng, lại còn thông gió tốt, tôi thích ở phòng rộng, phòng cho khách quá nhỏ, ở không thoải mái” Nói là làm, anh ấy nhờ Thịnh Hàn Ngọc giúp đỡ, giúp anh ấy bê nệm từ phòng khách qua đó, giường cũng không cần, sau đó chỉ cần kế thêm một cái bàn nhỏ nữa là được. Thích phòng rộng? Nói trắng ra là ở cạnh phòng Ảnh Tử để tiện giám sát hai người, lòng dạ hẹp hòi của Giản Nghi Ninh không qua được mắt của hai người, nhưng bây giờ Thịnh Hàn Ngọc và Ánh Tử cũng chưa có ý định này. Trong lòng không có “quỷ, cho nên không sợ anh ấy “giám sát”. Nệm được khiêng qua rất nhanh, Ánh Tử cũng lấy một bộ trải giường mới cho anh ấy. Từ sau trận mưa to kia, cô đã có một di chứng, ở đâu cũng thích chuẩn bị dự ra vài bộ chăn ga, không ngờ lại có tác dụng sớm vậy. Sắp xếp ổn thỏa, Giản Nghi Ninh hưng phấn đề nghị: “Ảnh Tử, cô đi mua với tôi vài bộ đồ đi? Tôi không đem theo bộ đồ nào để thay cả, còn cần phải mua thêm đồ dùng hằng ngày nữa” Ảnh Tử đồng ý: “Được, Thịnh Hàn Ngọc anh có đi cùng không?” “Anh ta không đi.” Giản Nghi Ninh thay Thịnh Hàn Ngọc trả lời: “Đi dạo phố là việc mà anh ta ghét nhất, không gì sánh bằng, anh ta nhất định sẽ không đi.” Thịnh Hàn Ngọc: “Tôi đi” Vốn dĩ anh không muốn đi, nhưng thấy Giản Nghi Ninh đề phòng mình như vậy, nên anh lại muốn đi. “Anh.” Giản Nghi Ninh tức mà không làm gì được, chỉ tay vào Thịnh Hàn Ngọc, muốn nói là anh cố ý đúng không? Vốn dĩ không thích đi dạo phố, vậy đi theo xem náo nhiệt cái gì! Nhưng Ảnh Tử đang ở bên cạnh, anh ấy cũng không tiện nói thẳng ra, nếu vậy ngược lại sẽ khiến anh ta trông keo kiệt. Khuôn mặt tươi cười của Giản Nghi Ninh đã biến mất không còn, lập tức tức giận bất bình: “Tôi có mời anh đi sao? Anh cử ở yên trong nhà là được, thế mà cứ một hai đòi đi cùng chúng tôi, vừa chướng mắt vừa rắc rối.” Ảnh Tử vội vàng hoà giải, đổi sang đề tài khác mới coi như là ổn. Ba người dạo đến giữa trưa, trong tay hai người đàn ông đều xách theo túi lớn túi bé, thu hoạch rất phong phú! Có điều phần lớn đều là Ảnh Tử mua, bọn họ chỉ giúp xách đồ mà thôi. Thông thường đàn ông đi dạo phố với phụ nữ, mọi người đều có thói quen đàn ông sẽ thanh toán, nhưng Ảnh Tử không có “thói quen tốt” này. Cô nhất định phải dùng tiền của mình, còn không hiểu quy tắc muốn tính tiền giúp hai người này, vì thế làm cho người bán hàng đã suýt hiểu lầm hai anh chàng siêu đẹp trai này chính là trai bao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]