Mua đồ xong, Ảnh Tử đề nghị: “Chúng ta ăn trưa ở ngoài đi? Ăn xong rồi về, thấy thế nào?” Đồ ăn ở quán ăn bên ngoài rất ngon, mỗi lần cô ra ngoài đều phải ăn cho no rồi mới về.
Trước kia lúc ở nhà, không có cơ hội ăn ở ngoài, chỉ có người hầu nấu gì thì ăn đó. Nguyên quán của Giang Nhã Đan và Thời Vũ Thành đều ở Thanh Thành, khẩu vị chủ yếu là thanh đạm, cho nên đồ ăn ở nhà phần lớn đều là nước trong thêm chút muối, đồng thời rất ít ăn hải sản
Từ nhỏ ăn đến lớn, Thời Du Huyên cho rằng đồ ăn hẳn là có hương vị như thế, nhưng vào năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên ăn hải sản và thức ăn có vị tê cay, cô đã yêu thích hương vị đó, đồng thời cứ nhớ mãi không quên.
Sau này ở biệt thự nhà họ Thịnh, mặc dù đầu bếp nấu ăn rất ngon, nhưng cũng không ở được bao lâu đã bị Vương Dĩnh Chi đuổi ra ngoài, sau khi rời khỏi đó cô mới bắt đầu ăn các loại thức ăn có hương vị khác nhau.
Thời Du Huyên mới biết được, hóa ra mỹ thực và cơm một ngày ba bữa là có khác nhau.
Có người ăn là vì hưởng thụ, có người chỉ là vì no bụng mà thôi!
“Được, nghe theo cô.”
“Có thể.”
Sau khi hai người đàn ông đồng ý, ba người tùy tiện tìm một tiệm cơm lân cận đi vào, nhân viên phục vụ dẫn ba người đến gần vị trí cửa sổ, đưa thực đơn đến.
Giản Nghi Ninh đưa thực đơn cho Ánh Tử: “Cô gọi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481594/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.