Anh đã đoán được chuyện này có thể chính là chuyện mà anh nghĩ đến, nhưng anh vẫn không tình nguyện thừa nhận, càng không muốn được nghe từ miệng cậu ba.
Thịnh Hàn Ngọc như con đà điểu, muốn chôn đầu xuống cát, không nghĩ không nghe càng không hỏi!
Đáng tiếc suy nghĩ này của anh xác định sẽ bị diệt, Thịnh Trạch Dung lo lắng cho cảm xúc của anh cả, sợ anh đau buồn, nhưng không có nghĩa là người khác cũng sẽ nghĩ như thế.
Thinh Hải đẩy con trai ra, tát thật mạnh lên mặt Thịnh Hàn Ngọc.
Mắt ông ta bình thường luôn híp thành một đường, bây giờ lại trừng lớn, nổi giận với cháu trai: “Mày rốt cuộc đến rồi, hả? Mày còn có mặt mũi đến đây? Lúc còn sống ông cụ thương mày nhất, lúc ông ấy cần mày nhất thì mày ở đâu, hả, ở đâu?”
Thịnh Trạch Dung đẩy bố mình ra, gấp đến độ không được, nhỏ giọng cầu khẩn: “Bố bây giờ như thế này không phải là thêm phiền à? Ông nội đã ngừng ở đây rồi, bác cả, anh hai bị thương còn cần đi bệnh viện, nguyên nhân vụ cháy cũng cần phải điều tra rõ, nhiều chuyện cần phải xử lí gấp như thế, bố còn kích thích anh cả làm gì..”
Thịnh Hải kích thích Thịnh Hàn Ngọc là cố ý, ông ta làm như thế đương nhiên có lí do của ông ta.
Bởi vì những chuyện xảy ra trong phòng sách lúc nửa đêm, người khác không biết không có nghĩa là trốn qua được ánh mắt ông ta!
Tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi Thịnh Dự Khải đóng cửa, đều đã bị Thịnh Hải đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481566/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.