Thịnh Hàn Ngọc không biên giải một chữ nào, đột nhiên anh ngã ngửa ra sau.
Lúc tỉnh lại, anh phát hiện mình nằm trên giường, bốn phía trắng như tuyết!
Nếu như không phải hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, trên mu bàn tay còn đang truyền nước, anh nhất định sẽ hoài nghi những chuyện xảy ra khi nãy là ác mộng, không phải là sự thật.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình anh.
Ngoài cửa lại có tiếng nói, âm thanh sầu bị của Thịnh Trạch Dung cũng mang theo chút phẫn nộ: “Bác gái, bình thường bác hồ đồ cháu cũng không nói gì, bây giờ là lúc anh cả cần sự quan tâm nhất, tại sao bác có thể nói như thế?”
Vương Dĩnh Chi lải nhải: “Bác nói gì đâu, bác nói không đúng hay sao? Quan trọng là không phải một mình bác nói như thế, đây cũng không phải là ý của bác, tất cả mọi người đều nói như thế, báo chí cũng nói như thế.”
“Trạch Dung, bác thật sự không biết phải làm sao, bác cả của cháu là người không có chủ kiến, nhà các cháu bây giờ cũng chỉ mình cháu còn đồng ý nói chuyện với bác. Nếu bây giờ đến cháu cũng không để ý đến bác, bác cũng chỉ có thể nhảy sông thôi!”
Vương Dĩnh Chi nhu nhược, bất tài lại ích kỷ, bà ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân.
Thịnh Trạch Dung nói vài câu rồi cũng lười nói tiếp với bà ta, không thể nói nữa, nếu nói nữa sẽ làm mình tức chết.
Bây giờ cậu ta đã biết câu người đáng thương tật có chỗ đáng hận có ý gì rồi, trước kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481567/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.