Ông cụ cuối cùng vẫn không chịu đựng được, mềm nhũn ngã trên đất.
“Ông, ông nội! Ông nội có sao không?” Thịnh Dự Khải run rẩy đặt tay dưới mũi ông cụ: “Chết rồi, không còn thở nữa!”
Anh ta vô thức muốn chạy, kéo cửa ra lại cảm thấy không đúng lắm, bây giờ mà chạy thì là sai lầm, chờ ngày mai vệ sĩ phát hiện ông cụ không còn thở, Thịnh Hàn Ngọc nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Không được, anh ta không thể để người khác nắm cán được.
Càng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Thịnh rơi vào tay Thịnh Hàn Ngọc, anh ta vắt óc mưu tính nhiều năm như thế để làm gì chứ?
Tuyệt đối không thể để thất bại trong gang tấc lúc này!
Thịnh Dự Khải vội vàng đóng cửa lại, lại khóa trái cửa, sau đó dán tại lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài im ắng không hề có động tĩnh gì, lúc này mọi người hẳn là đều đang ngủ say.
còn may, Thịnh Dự Khải lau mồ hôi trên trán!
Sau đó đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa lên, tiếp tục tìm kiếm lung tung trên bàn làm việc.
Tư liệu bị ném đầy đất, lần này anh ta không còn sợ buổi sáng ngày
mai bị phát hiện, anh ta rốt cuộc không cần sợ hãi ông già. Ông cụ nằm trên đất đã sớm không còn thở, nhưng mắt vẫn trừng lớn.
Có tật giật mình, anh ta luôn cảm thấy ông cụ còn đang nhìn chằm chằm anh ta.
Thế là anh ta lấy đệm, gối ôm trên ghế sô pha, còn cả những xấp tư liệu rơi trên đất, chồng lên mặt ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481565/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.