Phòng sách của ông cụ có một quy định nghiêm khắc, đó là không cho phụ nữ bước vào, đến cả quét dọn vệ sinh cũng là do vệ sĩ làm. Thời bà cụ còn sống đã có quy định này rồi.
Bách Tuyết xem trò vui nên không sợ lớn chuyện: “Ôi ngạc nhiên quá? Đến đồ gia truyền cũng đã đưa ra, bây giờ còn chưa có trao đổi bát tự đầu, nếu tôi là chị tôi sẽ không nóng vội như thế?
“Làm sao cô biết tôi đưa đồ gia truyền ra?” Vương Dĩnh Chi trừng mắt, hơi vô thức vuốt ve bàn tay.
Cái vòng tay kia đúng là bà cụ truyền cho bà ta, đúng là được xem như là đồ gia truyền.
cũng là thứ duy nhất mà bà ta có thể so sánh được với Bách Tuyết,
lúc ấy đầu óc nóng lên mới đưa cho Thời Vũ Kha, nhưng sau đó bà ta lập tức thấy hối hận.
Hối hận nhưng cũng không tiện đòi lại, bây giờ bị Bách Tuyết nói ra
đã lập tức trở nên hoảng loạn.
"Hử"
Bách Tuyết khinh miệt liếc mắt nhìn bà ta: “Thời Vũ Kha đeo vòng tay của chị, bây giờ ngoài kia nơi đâu cũng thổi phồng là tự chị đưa cho cô ta, chị khóc lóc cầu xin cô ta làm con dâu chị, cả cái Giang Châu này đều đã biết, mà sao chị lại chẳng hay biết gì.”
“Thời Vũ Kha này thật quá đáng!”
Bà ta lập tức gọi điện thoại cho Thời Vũ Kha, ra vẻ muốn chất vấn cô ta sao lại có thể nói hươu nói vượn như vậy.
Rõ ràng là mẹ con nhà cô ta tới cửa cầu xin bà ta đấy chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481552/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.