Thịnh Hàn Ngọc cắt ngang: “Bệnh viện nào? Nói tôi biết tầng mấy, số phòng bệnh nữa”
Tình cảm của Thịnh Hàn Ngọc và ông nội mình rất sâu sắc, nên khi nghe Giản Nghi Ninh nhắc đến Thịnh Dự Khải, anh không thể không nghĩ nhiều.
“Bệnh viện Thánh Mary, khu nội trú phòng 2020”
Thịnh Hàn Ngọc vội vã bỏ đi, Thời Du Huyên đợi anh đi xa mới dám che miệng cười trộm.
Cô tranh thủ thời gian đi vào kho, thấy cái rương màu đỏ kia của mình đã bị đào ra, tim nhảy lên tận cổ họng.
Có điều coi kỹ thì ổ khoá vẫn còn nguyên, chắc cái rương chưa bị
mở ra đầu, cô mở ra nhìn vào, chú gấu bông quả nhiên vẫn còn an toàn nằm trong đó.
Nhưng khi Thịnh Hàn Ngọc trở về thì phải làm sao bây giờ?
Anh đã phát hiện ra chiếc rương này, thì kiểu gì cũng sẽ tìm cách mở ra xem thử bên trong.
Giấu con gấu bông chỗ này không an toàn chút nào, đây là vật bất ly thân của cô trước đây, nhìn thấy nó chẳng khác gì đã nhìn thấy Thời Du Huyên cả!
Leng keng......
Chuông cửa vang lên, quản gia gọi vọng vào: “Cô Ảnh, mở cửa”
Thời Du Huyên hết cách, đánh thuận tay vứt con gấu bông đi... Rơi vào hồ nhân tạo, bọt nước li ti văng lên.
Con gấu bông nhanh chóng chìm xuống, cô lưu luyến không rời ngoảnh mặt đi, nếu không phải bất đắc dĩ thì cô cũng tuyệt đối không vứt nó đi.
Con gấu bông này là quà sinh nhật năm 16 tuổi cha tặng cho cô, nó đã theo cô suốt bốn năm, bây giờ lại phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481551/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.