“cuối cùng cậu muốn làm gì?” Ông cụ nhìn chằm chằm Thời Vũ Thành, không giận tự uy.
Thời Vũ Thành không tin lời Thịnh Hàn Ngọc nói.
Anh nói không liên quan thì là không liên quan?
Không liên quan thì sao Vợ và con gái lại lén ông ấy thương lượng của hồi môn!
Họ còn nhắc đến việc nhà họ Thịnh đưa đồ gia truyền cho con gái, giống như chuyện này là ván đã đóng thuyền, chờ ván đã đóng thuyền rồi mới nói cho ông ấy.
Ông ấy vì tiền mà đã bán đi một cô con gái, không thể trơ mắt bán thêm một đứa nữa.
Ông ấy đột nhiên “Phịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt ông cụ: “Chủ tịch, tôi xin ông, xin ông ngàn lần đừng đồng ý để Vũ Kha gả cho cậu chủ, đứa con gái kia từ nhỏ đã bị tôi nuông chiều hỏng rồi, không hiểu lễ nghĩa, không xứng với thân phận cậu chủ..”
Ông ấy càng nói, vẻ mặt ông cụ càng khó coi.
Tuy Thời Vũ Thành nói rất hay, nhưng thật ra là ghét bỏ cháu cả của ông cụ!
Người già đều chỉ muốn tốt cho con cháu mình, Thịnh Hàn Ngọc
tuyệt đối sẽ không cưới Thời Vũ Kha, cho dù Thời Vũ Thành quỳ trên mặt đất van xin ông cụ, ông cụ cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng bây giờ thì ngược lại, Thời Vũ Thành quỳ trên mặt đất cầu bọn họ đừng cưới!
Cứ như là nhà ông cụ ép hôn vậy.
“Thời Vũ Thành, cậu có ý gì? Quậy ra động tĩnh lớn như vậy chính là vì muốn nói chuyện này, hứ?” Ông cụ rất ít khi thể hiện vui buồn tức giận trên mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481553/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.