Dự tính là sẽ ở lại đây một tháng, nhưng đột nhiên Nghị Đình Quân nói sẽ quay về nước ngay. Huỳnh Thanh Hà khó hiểu, chuyện gì mà có thể khiến Nghị Đình Quân sốt sáng như vậy, cô chưa từng thấy anh nghiêm túc như lần này.
Sáng ấy, đang trong cuộc họp, Nghị Đình Quân nhân được điện thoại của ai đó, anh trực tiếp rời đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong cuộc họp. Huỳnh Thanh Hà ngơ ngác giây lát, sau đó cũng vội vàng xách túi chạy theo anh.
Đuổi kịp Nghị Đình Quân thì Huỳnh Thanh Hà cũng đã sắp đứt hơi đến nơi. Cô thầm than, người đâu mà chân dài thế không biết, một bước của anh đã bằng hai bước của cô rồi.
"Nghị tổng, đợi tôi với."
"Chậm chạp!" Nghị Đình Quân buông một câu, có vẻ không hài lòng về cô gái chân ngắn cũn này lắm.
Huỳnh Thanh Hà lau mồ hôi trên trán, lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dường như Nghị Đình Quân đang rất vội vã, có lẽ người gọi điện đến khi nãy đã nói điều gì đó rất quan trọng với anh. Cô không nhận được câu trả lời từ anh, đổi lại là ánh mắt thâm trầm, lặng im đến đáng sợ. Huỳnh Thanh Hà định hỏi lại, nhưng thấy sắc mặt nghiêm trọng của anh, lời đến cửa miệng cũng đành nuốt lại, không dám nhiều lời nữa.
"Cô đi thu xếp đi, mai về nước."
"Hả?"
Bỗng Nghị Đình Quân nói muốn về, Huỳnh Thanh Hà ngạc nhiên, cộng thêm có chút bối rối. Công việc của họ xong rồi sao? Sao cô không cảm thấy đã làm được kì tích gì hết nhỉ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-bi-toi-chinh-phuc-roi/1691001/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.