Mãi mới về đến khu chung cư mà Huỳnh Thanh Hà ở, Phùng Uyên Linh giúp cô sắp xếp lại đồ đặc, ăn cơm trưa tại nhà Huỳnh Thanh Hà xong Phùng Uyên Linh bị đuổi ra về, mặc dù chị ta chẳng tự nguyện chút nào.
Huỳnh Thanh Hà tắm rửa xong, chọn trong tủ đồ chiếc áo váy mỏng trễ vai. Nhìn chiếc cổ trắng nõn nà trong gương, Huỳnh Thanh Hà bất giác lại nhớ đến những dấu hôn kinh tởm từng xuất hiện trên đó. Dù thế nào đi nữa, cô cũng đã không còn trong sạch nữa rồi. Cô ý thức được mình đã làm nên một việc vô cùng tệ hại, là cô có lỗi với Vũ Vĩnh Thiên.
Trên đường đi đến bệnh viện, Huỳnh Thanh Hà cảm thấy bồn chồn lo lắng. Có lẽ là giác quan thứ 6 của phụ nữ, trực giác cô mách bảo rằng, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
Tuy lúc này đã là 5 giờ chiều, cái nắng không còn gay gắt như lúc ban trưa nữa, nhưng hai lòng bàn tay của Huỳnh Thanh Hà lại thẫm đẫm mồ hôi lạnh.
Chiều tối, những bệnh nhân được người chăm sóc đưa đi dạo chơi trong khuôn viên. Có những ông lão tóc bạc phơ, mặt mày nhợt nhạt, tuổi đã già mà lại phải chịu những căn bệnh hiểm nghèo, nghĩ đến đây, lòng cô lại quặn thắt. Phải rồi, người mà cô yêu thương nhất cũng đang phải đấu tranh với căn bệnh chết tiệt kia…
Tiếng giày cao gót kêu lộc cộc trên sàn nhà. Huỳnh Thanh Hà nhẹ nhàng mở cửa. Cánh cửa mở ra, mùi thuốc và cả mùi khử trùng bên trong phòng xộc vào mũi khiến cô bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-bi-toi-chinh-phuc-roi/1691002/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.